Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Cùng với âm thanh rít gào của con mãnh thú cổ xưa, một quyền này giống như Long Tượng thượng cổ giáng thế, bạo ngược mà tàn nhẫn.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Vào giây phút khi song quyền chạm nhau, trong đại sảnh không tính là rộng rãi này lập tức vang vọng hàng trăm tiếng nổ đinh tai. Trong những cơn chấn động dồn dập, trên vách tường đã nứt ra rất nhiều rãnh nhỏ trông vô cùng đáng sợ.
Môt giây sau, hai người đều bị bật ngược lại phía sau.
Quách Húc hít sâu một hơi, lúc này vẻ mặt của hắn ta nhìn về phía Lâm Nhất mang đầy vẻ ngạc nhiên.
Một quyền này của đối phương đã dung hoà một cách hoàn hảo cả kiếm ý, khí lực và Chân nguyên hơn nữa bất luận là Chân nguyên hay là khí lực, lại hoặc là kiếm ý đều không thể khinh nhờn. Chính vì hợp nhất ba thứ này nên đối phương mới có thể bù lấp được cách biệt về tu vi, nếu không, phải chịu một quyền vừa rồi thì đối phương ắt sẽ phải chết.
Nhất là kiếm ý kia, đáng sợ đến mức khiến hắn ta cảm thấy chút kiêng dè.
Tiểu tử này… không thể giữ lại!
Chỉ mới chớp mắt, Quách Húc đã đưa ra quyết định, yêu nghiệt cỡ này một khi để hắn trưởng thành thì ngay sau ắt sẽ không thể coi thường.
Nếu đã gặp được rồi, vẫn nên tiện tay bóp chết thì hơn.
“Chết!”
Trong tiếng quát giận giữ, khí chất trên người Quách Húc thình lình đột biến, Chân nguyên khắp toàn thân xao động. Sát ý bao chùm khắp toàn thân không ngừng nổi lên cuồn cuộn, vốn dĩ đôi mắt đã tương đối đáng sợ, nhìn như thể con mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Bàn chân đạp mạnh lên mặt đất, cả đại điện theo đó khẽ rung lên.
Uỳnh!
Gần như lời vừa dứt, quyền mang khổng lồ kia của hắn ta đã mang theo điện quang sáng lấp lánh đấm trực diện về phía Lâm Nhất.
Đừng nhìn đường quyền này không hề màu mè nhưng sức mạnh của nó có thể khiến cho đệ tử cảnh giới Dương Huyền viên mãn trong một thoáng lơ là sẽ bị trọng thương ngay tại chỗ.
Quyền phong vun vút lao đến, gân xanh trên trán Lâm Nhất giần giật, tiếp đó áo sam xanh của hắn bị gió tạt bay về phía sau.
Dưới áp lực kinh khủng này, khí thế cảnh giới Âm huyền viên mãn của Lâm Nhất trông có vẻ vô cùng yếu đuối.
Tựa như một mầm cây non bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhổ sạch tận gốc.
Kiếm hạp trên lưng, Táng Hoa nằm bên trong vỏ cảm nhận được sát ý cỡ này thì reo vang không dứt.
Lâm Nhất hiểu được tâm ý của nó, nhưng lại chưa định gọi ra Táng Hoa, bây giờ đang là lúc quan trọng để Táng Hoa thăng cấp lên bảo khí, một khi gọi ra thì sẽ lại phải nuôi dưỡng lại từ đầu, tương đối lãng phí.
Nhưng đối mặt với một quyền đáng sợ thế này, không xuất kiếm thì gần như không thể ngăn chặn được.
Hắn bị luồng gió mạnh táp đến khiến hai mắt khẽ nheo lại, sau đó bỗng nhiên mở bừng ra, phong mang trong đáy mắt đâm thẳng ra ngoài. Lâm Nhất vươn tay chiêu gọi, một mảnh áo rách bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.
Lúc vươn tay ra, mảnh áo rách kia lập tức cuộn lại, Chân nguyên không ngừng rót vào khiến nó trở thành một đường thẳng tắp, hắn cầm nó trong tay như thể cầm một thanh kiếm đâm qua.
Leng keng!
Rõ ràng là một miếng vải nhưng vào giây phút khi Lâm Nhất đâm qua lại có âm thanh kiếm ngâm nặng nề vang lên. Ánh sánh lấp lánh trên thân kiếm toả ra tứ phía, giữa không trung vẽ ra bóng kiếm quang hoa lệ, tựa như trăng trong gương bay thẳng lên trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...