Đôi bên đều chú ý đến đối phương, một là đệ tử cốt cán của thế lực chuẩn bá chủ, tu vi Dương Huyền đại thành. Người còn lại là một tán tu trung niên có dáng người khôi ngô, cường tráng, cao gần 2 mét.
Hai người đề phòng lẫn nhau, đồng thời liếc mắt nhìn kiếm Táng Hoa đang cắm trên mặt đất.
Trong phế tích đổ nát, chuôi cổ kiếm màu bạc dính không ít tro bụi. Tuy vậy, nó vẫn không giấu được độ sắc bén và bóng của mình. Điều hiếm hoi hơn nữa chính là đó là một thanh cổ kiếm gần như nguyên vẹn, không hề sứt mẻ chút nào.
Từ đó có thể thấy được, dù không phải bảo khí thì giá trị của nó cũng cực kỳ cao.
Rầm! Rầm! Rầm!
Phút chốc, hai người cảm thấy kinh ngạc không thôi, cả hai đều lộ vẻ hưng phấn khó có thể kiềm chế được.
Mãi một lúc sau, bọn họ mới chú ý đến sự tồn tại của Lâm Nhất.
Tên đệ tử tông môn mặc áo vàng lộ vẻ ngạc nhiên, kế đó, trong mắt hắn ta lóe lên tia tàn nhẫn, lạnh giọng nói: “Chắc hẳn ngươi đã phát hiện thanh cổ kiếm này… tuy nhiên, giờ thì ngươi biến đi được rồi!”
Trong lúc nói chuyện, đã có rất nhiền bóng người lao đến với tốc độ xé gió, khi nhìn thấy thân kiếm Táng Hoa bị cát vàng vùi lấp, mắt bọn họ sáng bừng lên.
“Đúng là một chuôi cổ kiếm!”
“Qua nhiều năm như vậy mà kiếm ý vẫn không tiêu tan, e là lai lịch của chuôi kiếm này rất to lớn!”
“Chắc chắn năm đó nó đã trải qua một trận đại chiến, nếu không, không đến mức phẩm cấp rớt xuống huyền binh”.
Tiếng bàn tán vang lên khắp bốn phía.
“Bảo ngươi cút đi, không nghe thấy à?”, gã trung niên cao to thấy Lâm Nhất không nhúc nhích thì tỏ vẻ tức giận, nghiêm giọng quát lên.
Có vẻ như hắn ta và thanh niên áo vàng đã đạt thành hiệp nghị tạm thời, trước xua đuổi Lâm Nhất, sau liên thủ đuổi hết những người còn lại, cuối cùng, bọn họ sẽ quyết đấu để tranh thanh bảo kiếm này.
Bằng không, đêm dài lắm mộng, không biết sẽ còn ai tìm tới.
Cách nghĩ này rất hay!
Đối mặt với tiếng quát của hai người kia, Lâm Nhất chỉ mỉm cười, khẽ nói: “Thanh kiếm này vốn dĩ là của tại hạ, ta gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ để nhờ các vị giúp một việc mà thôi”.
Bốn phía lập tức yên tĩnh, trong mắt mọi người lóe lên tia kinh ngạc và khó hiểu.
Ngay cả tên thanh niên áo vàng cùng gã trung niên to con cũng đứng ngây ra một lúc, không hiểu ra sao.
“Không tin à?”
Lâm Nhất thu lại nụ cười, hắn và kiếm Táng Hoa đã sớm tâm ý tương thông, nên vừa dứt lời, chỉ vẫy tay một cái, thanh kiếm nhấp nháy ánh bạc, kiếm ý lượn lờ đã lập tức rút khỏi mặt đất, vọt về phía Lâm Nhất.
Vèo!
Thanh niên áo vàng cùng gã trung niên cao to cực kỳ sợ hãi, vội bay vọt lên trời, lao đến như tia chớp.
“Có lẽ thanh kiếm này từng là của ngươi, nhưng giờ thì không phải nữa rồi!”
“Một tên vô dụng cảnh giới Âm Huyền không xứng có được bảo kiếm thế này!”
Hai người bay lên không trung, trên người bùng lên sát khí, hai luồng khí thế cực kỳ ác liệt cuộn trào về phía Lâm Nhất, không định cho Lâm Nhất một con đường sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...