Trên thực tế thì quả Long Diên này không phải của hắn ta, vốn do đám người này tranh đấu quá kịch liệt nên đã khiến nó bị phá hủy, vừa khéo hắn ta vô tình đi ngang qua và phát hiện. Diêm Không cực kỳ tức giận nên đã ra tay giết người, hơn mười người dễ dàng bị hắn ta giết sạch.
Sự tàn bạo và khát máu của hắn ta không hề thua kém Cơ Vô Dạ.
Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người họ được xưng là Sát Thần, giết người như ngóe. Đệ tử tông môn, dù không phải tà tu, nhưng phần lớn đều có giết người, một khi ra tay sẽ không chút do dự, tuy nhiên, cũng không phải tùy tiện giết.
Thế nhưng, hai người này thì khác, chỉ cần một lời không hợp liền động sát tâm, thậm chí bọn họ còn xem giết người là niềm vui.
Hai người vốn dĩ không ưa nhau, gặp mặt nhất định sẽ đánh cho trời long đất lở.
“Lại đổi hướng…”
Diêm Không ngẩng đầu nhìn, mày khẽ cau lại, thấp giọng mắng: “Ở cái nơi quỷ quái này, muốn tìm được cổ mộ Tinh Quân thật sự rất phiền!”
Biển Trăng Khô, ở một thung lũng có địa hình bằng phẳng.
Có hai người đang đánh nhau, một già một trẻ. Người già có vẻ là tà tu, sát khí tràn ngập toàn thân, chiêu thức vừa hung ác lại vừa sắc bén, tu vi đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Mỗi một chiêu thức đều có uy lực xẻ đá vá trời, lão luyện mà cay độc.
Tuy nhiên, thế cục lại cực kỳ bất lợi với ông lão kia, bởi vì thiếu niên đang đối đầu với ông ta thậm chí còn chưa rút kiếm ra.
Phụt!
Đang đánh kịch liệt thì ông lão bị đối phương bắt được sơ hở, kế đó, ông ta trúng một chưởng ngay trước ngực, lập tức phun máu. Ông lão ngẩng đầu nhìn người thanh niên áo xanh trước mặt với ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Nếu Lâm Nhất ở đây, chắc hẳn hắn sẽ không cảm thấy xa lạ gì với thanh niên áo xanh.
Đó là Bạch Lê Hiên, công tử Tiểu Bạch, người từng là yêu nghiệt số một của Lăng Tiêu Kiếm Các, và nay là đệ tử của Càn Vân Tông.
Bạch Lê Hiên có căn cốt Thánh Thể, thiên phú về kiếm đạo cực kỳ đáng sợ, hiện tại, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ mà hắn ta đã ép ông lão kia vô cùng thê thảm.
“Các hạ, quả Viêm Vân này đã bị ngươi lấy đi, cần gì phải đuổi cùng giết tận?”
Ông lão che ngực, nhìn chòng chọc vào Bạch Lê Hiên. Ánh mắt ông ta lóe lên tia âm u, sát khí sắc bén vụt qua.
“Ta giết ông không phải vì quả Viêm Vân, mà vì vừa khéo đụng phải mà thôi. Nếu cứ để ông đi như vậy, há chẳng phải xin lỗi ba tháng tu luyện tại Càn Vân Tông hay sao?”, sắc mặt Bạch Lê Hiên vô cùng lạnh lùng và bình thản, hắn ta nói rõ mục đích giết đối phương chỉ đơn giản là để luyện tập.
Đối diện chính là tán tu đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn, mà hắn thì mới chỉ là Âm Huyền đại thành mà thôi, tu vi có sự chênh lệch rất lớn.
Dù không địch lại thì liều mạng trốn thoát vẫn có thể được.
Tuy nhiên, hắn ta lại nói thẳng đối phương chắc chắn không thoát được, khí phách và tự tin bực này quả thật khiến người ta cảm thấy giật mình.
“Ngông cuồng! Lão phu muốn đi, ngươi còn chưa đủ khả năng ngăn cản!”
Vừa dứt lời, ông lão đã nhấc chân rời đi, thái độ cực kỳ quyết đoán.
“Đã trúng của ta một chưởng, còn cho ông có cơ hội rời đi, chẳng phải chuyện cười hay sao?”
Bạch Lê Hiên lộ vẻ khinh thường, hắn ta rút kiếm ra khỏi vỏ, chợt nghe một tiếng kiếm ngân, kiếm quang bắn ra, ông lão kia lập tức bị ép lui lại. . Truyện Xuyên Không
Vù!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...