Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Hướng đi trước mắt chắc chắn phải để Lâm Nhất đấu trận quyết định cho thư viện Thiên Phủ, tranh thủ phần thắng cực kỳ mỏng manh. Nhưng điều kiện tiên quyết là Liễu Vân Yên thật sự có thể chiến thắng đối thủ Trần Vũ, nếu không mọi thứ đều uổng công vô ích.

“Cô đúng là can đảm, biết ta đánh bại được cả ngoại viện của thư viện Lưu Vân mà vẫn dám xuất hiện trước mặt ta”.

Trong mắt Trần Vũ lộ ra tà tính, nhếch miệng cười với Liễu Vân Yên, cực kỳ khinh thường.

“Còn chưa ra tay, mọi thứ đều chưa biết được”.

Sắc mặt Liễu Vân Yên hơi lạnh đi, giọng nói lạnh băng, ánh mắt mơ hồ có lửa giận lóe lên. Nàng ta rất ghét vẻ mặt khinh thường của đối phương.

Trần Vũ nheo mắt lại, cầm quạt trong tay, cười nham hiểm: “Ha ha, ta khuyên cô tốt nhất nên chủ động nhận thua, nếu không, món nợ đệ đệ ta bị Lâm Nhất sỉ nhục chỉ đành tính lên đầu cô thôi”.

“Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh đó mới được!”

Liễu Vân Yên quát lên một tiếng, cánh tay rút kiếm khỏi vỏ, đứng thẳng người đâm tới. Nhát kiếm này khá sắc bén, thân kiếm có ánh sáng lạnh lẽo lưu chuyển, giống như tia chớp băng lạnh.


“Trò vặt vãnh!”

Trần Vũ thấy vậy thì cười nhạt, cổ tay rung lên, ngay sau đó, chiếc quạt không ngừng xoay tròn trên lòng bàn tay hắn ta.

Ầm!

Khi chiếc quạt ấy xoay tròn, gió lớn nổi lên, đồng thời một tia sáng lạnh lẽo, sắc bén khiến người khác rùng mình trong xương quạt tuôn ra.

“Đánh bại cô, ta chỉ cần ba chiêu!”

Đợi kiếm mang của Liễu Vân Yên sắp đâm tới, chiếc quạt vẫn đang xoay tròn đột nhiên thu lại. Trên người Trần Vũ lập tức bùng phát khí thế khủng khiếp, quạt trong tay tùy ý mở ra.

Động tác này trông cực kỳ linh hoạt, nhưng hễ là người có mắt quan sát đều có thể nhìn ra môn đạo. Lúc quạt của hắn ta xoay tròn, khí thế đã tích lũy như nước lũ cuộn trào mãnh liệt.

Ầm!


Quả nhiên, một kiếm như tia chớp lạnh lẽo ấy đâm tới bị phiến quạt chặn lại, vang lên tiếng nổ động trời, giống như sóng dữ nổ tung. Liễu Vân Yên cả người lẫn kiếm bị văng ngược trở lại.

Chênh lệch tu vi giữa hai người cũng hiện rõ vào giờ phút này, cảnh giới Âm Huyền đại thành và cảnh giới Âm Huyền viên mãn vẫn chênh lệch nhau quá lớn.

Huống hồ, trình độ võ đạo của Trần Vũ rõ ràng cao hơn Liễu Vân Yên nhiều.

“Chiêu thứ nhất!”

Khóe miệng Trần Vũ nhếch lên nụ cười khinh thường, chiếc quạt đã khép lại trong tay mở ra lần nữa, ánh mắt hắn ta lập tức trở nên sắc bén như kiếm. Thân hình chợt lóe, giống như tia chớp lao đi.

Ầm ầm!

Thân pháp cuồng bạo như sấm sét, theo đó một luồng sáng lạnh lẽo cực kỳ sắc bén, tựa như ánh kiếm quét qua tám phương. Những nơi nó đi qua cắt mặt đất cứng rắn như huyền thiết thành một vết nứt trơn nhẵn, khiến người ta biến sắc.

Chỉ dư chấn thôi đã sắc bén như thế, thật đáng sợ.

Lâm Nhất nhìn cục diện trên sân thi đấu, bờ môi hơi nứt nẻ, tình thế này nằm trong dự đoán. Trần Vũ còn có thể đánh bại ngoại viện đến từ thế lực cấp bậc bá chủ bằng một trăm chiêu, đủ để cho thấy thực lực của hắn ta không phải Liễu Vân Yên có thể so sánh.

Mấy người Mặc Linh ở bên cạnh hắn đều có vẻ mặt khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui