Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Lại một tiếng nặng nề như sấm rền, Giang Dật dùng tốc độ tia chớp để ngăn lại cú chặt tay hung hãn này, nhưng hai người đều dùng lực cực lớn, nên một khi va chạm tạo thành tiếng nổ mạnh, cả hai nương theo quán tính liên tục xoay tròn giữa không trung để giảm bớt lực.
Ầm ầm!
Vừa xoay được một vòng, khi trở về vị trí đối diện nhau, trong mắt cả hai lóe lên tia tàn nhẫn, gần như cùng một lúc, hai người đồng thời tung cước về phía đầu đối phương. Với tình thế hiện tại, người nào phản ứng chậm hơn chắc chắn sẽ bị đá bay ngay tại chỗ.
Dù không ở trong đó thì cảm nhận hung hiểm bực này cũng khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Rầm!
Cú đá của hai người lao đến như tia chớp, va mạnh vào nhau, khiến khóe miệng cả hai nhịn không được co giật.
Tuy nhiên sự tàn nhẫn trong mắt vẫn không hề giảm bớt.
Bốp! Bốp! Bốp!
Gần như là trong phút chốc, giữa không trung xuất hiện hằng hà sa số tàn ảnh, cả hai chính thức giao thủ. Ngươi tới ta đi, dùng phương thức chém giết hung hãn và ác liệt của bản thân để chứng minh cho mọi người thấy trận chiến trước đó chỉ là trò đùa của lũ con nít mà thôi.
Bốn phía trên khán đài, quần chúng đến xem chiến không khỏi phát ra những âm thanh thán phục.
Hai người cứ thế đối chiến, từng quyền nện vào da thịt, quyết không lùi bước, ngươi tới ta đi, nhắm thẳng vào chỗ hiểm. Loại đấu pháp liều mạng, không chịu thua kém dù chỉ là một chút khiến người xem hãi hùng khiếp vía, rồi lại hô to thoải mái.
Nếu không có kinh nghiệm chém giết phong phú thì quả quyết không thể ra tay cay độc và quyết đoán như vậy.
Không ai ngờ một người trước đó không được xem trọng lại có thể bày ra thực lực đáng sợ bực này.
Hắn có thể đấu ngang tay với nhân tài kiệt xuất nằm trong mười thứ hạng đầu của Càn Vân Tông, hơn nữa, không để đối phương chiếm được một chút lợi lộc nào.
Còn Mục Tuyết vốn chờ Lâm Nhất xấu mặt thì giờ mặt nàng ta đã tái nhợt, không nói nên lời.
Nếu để nàng ta xuất chiến thì đối mặt với một kẻ hung tàn như Giang Dật… chỉ nghĩ thôi đã thấy rét run.
“Không ngờ sức mạnh của hai người này lại ngang nhau”.
Tào Hưu của thư viện Bạch Ngọc lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ ngoại trừ Mục Tuyết, thư viện Thiên Phủ còn có một nhân vật hung ác như vậy.
Lại còn là thiếu niên áo xanh mà lúc trước hắn ta cho rằng chỉ tiện tay là có thể nghiền nát.
“Là người này làm nhục đệ đệ của ta ư?”
Trần Vũ nói với vẻ hăng hái. Hắn ta mặc một thân trường bào màu tuyết trắng, gương mặt khôi ngô, ánh mắt có chút tà tính.
Tào Hưu bình tĩnh đáp: “Chính là hắn”.
Trần Vũ siết chặt quạt xếp trong tay, cười lạnh: “Để ta đối phó tên này, hề hề, nếu là một kẻ không chút bản lĩnh thì có đánh bại hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
“Đợi thắng rồi nói, Giang Dật cũng không dễ đối phó như vậy”.
La Thâm, người đàn ông đeo cự kiếm trên lưng, vẫn luôn giữ thái độ im lặng bỗng thờ ơ nói.
Tào Hưu liếc nhìn người này, xem ra hắn ta cũng có mắt nhìn, có lẽ trước đó đã từng đánh với đệ tử Càn Vẫn Tông rồi nên hiểu được Hỗn Nguyên Quyết còn chưa thực sự bày ra uy lực chân chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...