Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Phật Môn Thất Sát Ấn!
Quyền mang bùng nổ, trong tiếng vang long trời lở đất, con rối cơ quan cảnh giới Âm Huyền đại thành nổ tung thành bột vụn.
Cuốn bay theo gió, trở về với cát bụi.
Đợi đến khi bụi tan đi hết, thiếu niên áo xanh đứng sừng sững trong gió, trên người ngập tràn khí phách bễ nghễ tám phương.
“Đây chính uy lực của Phật Môn Thất Sát Ấn sao?”
Nhìn cảnh trước mắt, trong mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, vẻ mặt kích động không thôi.
Uy lực thế này không thua kém gì Thiên Phá Vân, thậm chí còn hơn. Trừ Bá Kiếm Bôn Lôi Trảm Điện ra, trong tay Lâm Nhất vẫn chưa có con át chủ bài nào khác có thể thắng được Thất Sát Ấn.
Phải biết rằng Thất Sát Ấn là quyền pháp. Ấn này chỉ mới sơ thành đã đạt đến uy lực bậc này. Thật không dám tưởng tượng sau khi đại thành, tu luyện thêm những sát chiêu khác trong quyền phổ sẽ có lực sát thương đáng sợ đến mức nào.
Thất Sát Quyền, công pháp cấm kị quả là danh bất hư truyền.
“Cuộc tranh giành hoa Huyền Âm chỉ còn lại một ngày nữa, trong một ngày này mình có thể tranh thủ một phen”.
Lâm Nhất sờ cằm, như có điều suy tư.
Nếu có thể tu luyện Bôn Lôi Trảm Điện, chiêu thứ nhất của Bá Kiếm, đạt đến đỉnh phong viên mãn, rồi kết hợp với kiếm trận Tử Diên của mình thì cuộc tranh giành hoa Huyền Âm sẽ nắm chắc được chín phần thắng, sẽ không có điều bất trắc nào.
“Bôn Lôi Trảm Điện, thức thứ nhất của Bá Kiếm. Bôn Lôi là chỉ một loại thế, là khi kiếm trong tay chưa xuất hiện, khí thế như sấm đánh, cuồn cuộn vô biên. Đợi đến khi xuất kiếm, kiếm mang sấm sét chém ra sẽ giống như tia chớp đâm rách hư không, chiếu sáng bầu trời đêm”.
“Cho nên cái quan trọng nhất của một kiếm này là làm sao ngưng tụ được khí thế Bôn Lôi, khí thế của nó càng lớn sẽ chém ra kiếm mang càng khủng khiếp…”
Trong lòng Lâm Nhất nảy ra một ý, vẫy tay, bắt lấy kiếm Táng Hoa phóng ra từ trong hộp kiếm.
Chốc lát sau, tiếng sấm sét do kiếm ý diễn hóa nổ ầm ầm trên bầu trời diễn võ trường, vang vọng không dứt.
Một luồng kiếm thế mênh mông, giống như sấm sét vô tận tỏa ra từ trên người Lâm Nhất. Luồng kiếm thế này dẫn đến gió mạnh nổi lên, mây đen cuồn cuộn.
Đợi đến khi khí thế Bôn Lôi dâng lên đến đỉnh điểm, Lâm Nhất vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, rút kiếm khỏi vỏ.
Trong chớp mắt, một đường kiếm mang tựa như tia chớp tỏa ra từ trên thân kiếm. Tiếng sấm vang vọng tứ phương, đạt đến đỉnh cao ngay thời khắc này, kiếm mang bùng lên, tỏa ra ánh chớp rực rỡ chói mắt. Tựa như một con cự thú dữ tợn được hình thành từ tia chớp lao ra khỏi chuôi kiếm của hắn.
Phù phù!
Đợi Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, diễn võ trường có linh trận bảo vệ xuất hiện một vết nứt dài mấy trăm mét, vô cùng bắt mắt.
Uy lực thế này đã cực kì đáng sợ.
Phải biết rằng diễn võ trường có linh trận bảo vệ, tồn tại cảnh giới Âm Huyền đỉnh phong viên mãn cũng khó mà tạo ra vết nứt dài như vậy.
Sau một kiếm đẹp đẽ mà bá đạo, Lâm Nhất lại nhíu mày, tỏ ra không hài lòng.
“Khí thế Bôn Lôi vẫn còn hơi yếu, nếu muốn chiêu kiếm này đạt đến cảnh giới viên mãn thì vẫn phải lĩnh hội nhiều thêm”.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...