Ánh sáng chiếu lên mặt thậm chí còn có cảm giác cháy bỏng, râm ran đau nhức.
Đợi đến khi chín cuộn tranh kia được mở ra hết, một bức tranh Hoả Phượng Liêu Nguyên mênh mông dào dạt liền xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.
Hoả Phượng bên trong bức tranh trông vô cùng sống động tựa như vật sống, lao vút lên trời rồi đáp xuống, thiêu đốt vạn vật thành tro tàn.
Thấp thoáng, Hoả Phượng kia như bỗng giang cánh tung bay, chín cuộn tranh thình lình nát tươm, một luồng uy áp khủng bố cuồn cuộn quét đến, gương mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc.
Bàn chân dẫm trên đất khẽ đạp một cái, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Đợi đến sau khi đáp đất, ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện ra bức tranh kia vẫn còn đó, Mặc Linh bên dưới bức tranh được ánh sáng chiếu rọi, chói mắt tựa nữ thần.
Sắc mặt Lâm Nhất lúc này thực sự thay đổi, hắn nhìn về phía Hoả Phượng Liêu Nguyên trong bức tranh, đáy mắt ánh lên vẻ rung động sâu sắc.
Đã rất lâu rồi mới lại có được cảm giác này!
Còn nhớ lúc ban đầu khi gặp được tình huống này, là giây phút khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Mãnh hổ Tường Vi đồ.
Một khắc đó, hắn tưởng rằng Mãnh hổ bên trong bức tranh muốn nhào ra bên ngoài doạ cho hắn sợ đến mức không dám cầm cuộn tranh nữa.
Mà sau đó, chẳng còn bức Linh đồ nào có thể mang đến cho hắn sự rung động mạnh mẽ như vậy nữa. Hôm nay, cảm giác đó lại một lần nữa xuất hiện khi hắn nhìn thấy bức tranh Hoả Phương Liêu Nguyên.
“Mất mặt quá”.
Lâm Nhất sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nở nụ cười, thế mà lại bị doạ cho giật mình.
“Phượng Hoả Liêu Nguyên là Linh đồ tam phẩm có thuộc tính Hoả, có ba nghìn đạo Linh văn cơ bản, một nghìn đạo Linh văn nhất phẩm, năm trăm đạo Linh văn nhị phẩm và tổng cộng bảy đạo Linh văn tam phẩm. Nếu chỉ luận về lực sát thương thì nó đứng hàng thứ mười trong Linh đồ tam phẩm, ở thư viện Thiên Phủ ngoài ta ra, không có đệ tử thứ hai nào có thể nắm được…”.
Vẻ mặt Mặc Linh bình tĩnh, rủ rỉ giải thích sự huyền bí trong bức tranh này.
Vẻ mặt Lâm Nhất đầy nghiêm túc không dám có chút lơ là nào, tập trung lắng nghe không bỏ sót một chữ.
Hắn thầm cảm thấy, nếu như nắm được bức tranh này thì có lẽ sẽ có thể lĩnh ngộ được một chút bức Mãnh hổ Tường Vi đồ.
“Bảy đạo Linh văn tam phẩm, đều nằm ở phần đuôi Phượng, cũng tức là bảy cọng Linh vũ. Đuôi phượng tạm thời ngươi có thể không cần vẽ, đợi sau khi ngươi trở thành Huyền sư tam phẩm rồi ta lại dạy ngươi”.
Trong ống tay áo to rộng mềm mại như nước, Mặc Linh vươn bàn tay trắng như tuyết, làn da nơi cổ tay non mềm, ngón tay từ từ ghép lại chín cuộn tranh.
“Bắt đầu từ bức tranh thứ nhất đi…”.
Mặc Linh tiện tay phẩy một cái, một cuộn tranh nhẹ nhàng bay ra.
Lâm Nhất vươn tay đón lấy, chỉ cảm thấy bức tranh này nặng vô cùng, vượt xa so với Linh đồ nhị phẩm.
Đợi khi bức tranh được mở ra, tập trung nhìn kỹ, chẳng bao lâu sau liền nhíu chặt mày lại. Những Linh đồ nhị phẩm trước đó hắn gần như nhìn qua là nhớ, thầm tưởng tượng vài lần, nhấc tay là có thể bắt chước vẽ ra được.
Nhưng Linh đồ tam phẩm này lại khác biệt hẳn, mức độ phức tạp khiến hắn nhìn mà hoa cả mắt.
Chỉ hơi không chú ý là sẽ quên hết những tiểu tiết trong đó, thậm chí trong đầu hắn còn bị nhiễu loạn. Không bao lâu sau hắn liền cảm thấy mắt mình cay xè, hoa mày chóng mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...