Có lẽ chỉ có Âm Huyền đại thành như Cổ Phong mới có thể khiến hắn hơi áp lực thôi.
“Ra tay đi, đừng để những tên vô dụng này mất mặt thêm nữa”.
Lâm Nhất lười biếng nhìn Cổ Phong, híp mắt lại, nhưng hàn quang loé lên qua đôi mắt khép hờ lại chói mắt tựa như kiếm quang.
Cổ Đằng bị xuyên thủng hai đầu gối quỳ dưới đất, trong lòng như có sóng gió quay cuồng, người run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng hốt.
Quá đáng sợ…
Trước khi đến đây bốn người đều rất hùng hổ, Khổng Tuyên còn rất tự tin rằng có thể khiến Lâm Nhất quỳ xuống cầu xin, mất hết mặt mũi.
Lúc tát Cung Minh một bạt tai, hắn ta còn cực kỳ phách lối, khiến trong lòng Cổ Đằng vô cùng sung sướng.
Cục diện vốn tưởng rằng vô cùng chắc chắn rồi.
Nhưng bây giờ, Khổng Tuyên bị phế một cánh tay, không rõ sống chết. Còn thanh niên áo xám thì vô cùng chật vật, đánh lén vốn đã khiến người ta khinh thường rồi, mà lại còn thất bại.
Còn hắn ta thì đang run rẩy quỳ dưới đất, chỉ có thể cầu mong đại ca của mình đánh bại được Lâm Nhất.
Nếu không… thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Thực lực của các hạ thật sự khiến người ta kính nể. Nhưng chỉ với chút thủ đoạn này, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, đưa hoa Hoả Ngục ra thì ổn hơn”.
Nét mặt Cổ Phong bình tĩnh trở lại, hắn ta lạnh nhạt nói.
“Vậy ngươi cứ thử xem…”
Lâm Nhất cười như không cười nhìn đối phương, nét mặt đầy vẻ khiêu khích, mái tóc dài tung bay, phong mang càn rỡ hiện lên trên nét mặt.
“Vậy thì đừng hối hận!”
Cổ Phong lạnh lùng nói, hắn ta nhếch môi cười châm chọc, nhanh chóng lao lên tấn công. Lúc này, huyết quang tản ra trên người hắn ta mang một màu đỏ tươi, còn kèm theo sát khí ngút trời tựa như liệt diễm.
Uy thế của hắn ta rất mạnh mẽ, hoàn toàn đủ để sánh bằng tồn tại Âm Huyền viên mãn, trông khá là đáng sợ.
Lâm Nhất cười khẩy một tiếng, hắn không hề sợ hãi, kéo theo tiếng kiếm ngâm ngút trời đánh tới từ đối diện.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai bóng người lập tức di chuyển nhanh như chớp trên đài cao, ai cũng tấn công ác liệt, không ngừng ra tay.
Tiếng vang động trời liên miên không dứt, đinh tai nhức óc.
Sau mười mấy chiêu, Cổ Phong đã hiểu rõ hơn, nét mặt cực kỳ lạnh lẽo. Quả nhiên thực lực tiểu tử này biểu hiện ra khi nãy chỉ có chân nguyên tu vi chừng này.
Dù rất mạnh, có thể so sánh với mình, nhưng vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đại thành đỉnh phong thật sự.
Ầm!
Cổ Phong không nương tay nữa, chân nguyên trong người ầm ầm dao động, huyết quang quanh người đột nhiên dày đặc hơn, uy áp cũng trở nên tựa như bão táp.
Chẳng mấy chốc đã hoàn toàn áp đảo kiếm uy của Lâm Nhất.
Cổ Phong nở nụ cười dữ tợn, hắn ta giơ tay, đánh một quyền về phía Lâm Nhất.
Ầm!
Quyền mang còn chưa đến mà quyền phong đáng sợ đã khiến đài cao xuất hiện tiếng nổ vang như sấm chớp, đánh thẳng về phía ngực Lâm Nhất.
“Chết đi!”
Trong lúc huyết quang loé lên, quyền mang đáng sợ kéo đến từng chút nghiền nát kiếm uy của Lâm Nhất, cuối cùng khiến nó trở thành mảnh vụn.
Suy cho cùng cũng chỉ là Âm Huyền tiểu thành, tu vi thật sự hơi chênh lệch.
Quyền mang sắp rơi xuống, nhưng trong mắt Lâm Nhất không có chút hoang mang nào, hắn hơi nhướng mày, một luồng điện quang sắc bén bắn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...