Chương có nội dung bằng hình ảnh
Việc đắc tội với Mặc Linh tạm thời không nghĩ ra biện pháp giải quyết, Lâm Nhất cũng chỉ đành phải để sang một bên.
Tính tình của hắn tuỳ ý, cũng không thực sự quá để tâm đến chuyện này.
Trái lại, hắn rất hứng thú đối với Thần thông mà Liễu Vân Yên nhắc đến, sự chấn động trong lòng khó mà dùng ngôn từ để diễn tả được.
“Thần thông phân thành ba cấp, tiểu Thần thông, đại Thần thông và vô thượng Thần thông, được sinh ra trong thời kỳ Thịnh thế Hoàng kim. Thuật Thần thông trong thời kỳ Thịnh thế Hoàng kim vô cùng đặc sắc, đủ để sinh ra hàng ngàn loại Thần thông khác. Nhưng sau khi thời kỳ Thịnh thế Hoàng kim bị huỷ diệt thì đã có rất nhiều bản bị thất truyền hoặc bị bỏ sót, đến nay số lượng Thần thông nằm trong tay các đại thế lực đã vô cùng ít ỏi”.
Liễu Vân Yên thoáng ngừng rồi khẽ giọng nói: “Thư viện Thiên Phủ của chúng ta cho dù tính trên cả cổ vực Nam Hoa này cũng được coi là có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ nắm được mười loại tiểu Thần thông. Trên tiểu Thần thông còn có đại Thần thông, về đại thần thông thì cho dù có là thế lực bá chủ cũng rất hiếm có được, còn về vô thượng Thần thông, e là chỉ có những nơi thánh địa cổ xưa thì may ra mới có được”.
Thấy Lâm Nhất nghe đến xuất thần, ngẩn ra không nói gì, Liễu Vân Yên cười nói: “Nhưng mà ta cũng biết sơ sơ một chút, Mặc Linh sư tỷ hẳn là biết nhiều hơn”.
“Không phải chứ, cô và nàng ta đều là tam phẩm Huyền sư mà lại khác biệt lớn như thế sao?”
Lâm Nhất lộ vẻ ngạc nhiên nói.
Liễu Vân Yên trịnh trọng gật đầu: “Rất lớn, ta chẳng qua miễn cưỡng được coi là tam phẩm Huyền sư, mới học được hai đạo Linh văn tam phẩm. Còn Mặc Linh sư tỷ thì có lẽ ít nhất phải nắm được mười đạo Linh văn tam phẩm, nếu không thì cũng không tu luyện thành tiểu Thần thông được rồi”.
“Cho dù là tiểu Thần thông, muốn tu luyện thành công cũng là việc vô cùng khó khăn. Có rất nhiều trưởng lão lãng phí hơn mười năm khổ luyện mà vẫn không thể nhập môn, như vậy ngươi đã biết yêu cầu về thiên phú của Thần thông khủng khiếp cỡ nào rồi chứ. Con đường tu đạo Linh văn mênh mông vô tận, tam phẩm Huyền sư mới chỉ miễn cưỡng được coi như nhập môn. Dưới tam phẩm thì kỳ thực còn chẳng thể gọi là Huyền sư”.
Lâm Nhất khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Liễu Vân Yên cười thần bí, thì thầm: “Ngươi nếu như có thể trở thành tam phẩm Huyền sư thì sẽ biết thôi, chẳng qua… tam phẩm Huyền sư không có dễ vậy đâu, ngươi e là phải đợi rất lâu nữa mới có thể biết được”.
Tam phẩm Huyền sư mới được coi là nhập môn?
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, đối với thư viện Thiên Phủ này càng lúc càng có hứng thú hơn.
Trước đây khi ở Lăng Tiêu Kiếm Các, tầm nhìn của hắn quả thực là có chút nông cạn, hắn không biết được con đường tu đạo Linh văn này còn có bao nhiêu bí mật chờ hắn đến thăm dò, tìm hiểu nữa đây.
Hắn bây giờ cũng coi như hơi hiểu ra một chút, vì sao mà từ đầu đến cuối hắn đều không thể lĩnh ngộ được Hổ Khứu Tường Vi Đồ rồi.
Trong lĩnh vực Linh văn này hắn vẫn còn quá non nớt, có khác gì những đứa trẻ mới bập bẹ tập nói đâu.
“Đây chính là Linh Mộc Phong, linh khí ở đây dồi dào, bên ngoài có rất ít nơi có thể sánh được. Đệ tử nội môn thông thường không được phép vào đây ở đâu, ngoại trừ Khách khanh thì chính là đệ tử nòng cốt mới được vào”.
Hai người đến bên cạnh một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, Linh khí như mây mù bao phủ trước đỉnh núi, Liễu Vân Yên khẽ giọng nói.
“Quả thực là một nơi tốt”.
Lâm Nhất khẽ hít sâu một hơi, liền cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần tỉnh táo, như thể mặt nước Tử Phủ màu bạc thoáng xuất hiện chút xao động nhẹ.
Linh khí ở chỗ này dày đặc như vậy, thực khiến người phải tặc lưỡi than thở.
“Đó là đương nhiên, cho dù là nơi bảo địa bị Mặc gia chiếm cứ thì cũng không thể sánh được với Linh Mộc Phong này. Mặc Phong muốn đến thư viện làm Khách khanh, có quá nửa nguyên nhân trong đó là vì nhìn trúng ngọn núi này, cho nên ngươi phải trân trọng nhé”.
Liễu Vân Yên nhìn về phía núi này, âm điệu mang đầy vẻ cảm khái nói.
Bây giờ nàng ta đã trở thành đệ tử nòng cốt, cũng có tư cách để tu luyện trong ngọn núi này.