Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Lúc tất cả mọi người đang bán tín bán nghi, một giọng cười sảng khoái vang lên, Lâm Nhất từ trên không trung từ từ đáp xuống.

Một thân áo sam xanh, lưng đeo kiếm hạp, dung mạo tuấn tú, đầu mày đuôi mắt chứa đầy khí chất phóng khoáng, không phải Lâm Nhất thì còn là ai.

“Liễu sư tỷ, nói thật là chuẩn”.

Tất cả mọi người lộ vẻ bất ngờ nhưng cũng đồng thời yên tâm hẳn.

Luyện hoá hết một viên yêu đan, Lâm Nhất quay trở lại trạng thái đỉnh phong, thấp thoáng còn có cảm giác Chân nguyên tăng tiến không ít.

Nghĩ đến Tử Hoả của yêu đan kia, quả thực có hiệu quả luyện hoá Chân nguyên, chỉ là so với kim liên Tử Hoả kia thì kém hơn nhiều.

Nhưng càng như vậy thì lại càng khiến cho bọn họ ôm hy vọng với kim liên Tử Hoả.

“Ta chỉ tiện miệng nói, không đúng…”.

Liễu Vân Yên đang định nói tiếp, bỗng nhiên cảm nhận được chút sát khí khác thường trên người Lâm Nhất.


Đáy mắt bỗng thoáng qua vẻ khác lạ, trầm giọng nói: “Ba con yêu thú kia đều bị ngươi giết chết rồi?”

Cảm giác thật là nhạy bén!

Lâm Nhất cười cười, không hề phủ nhận: “Coi là như vậy đi”.

Ào!

Tất cả mọi người của thư viện Thiên Phủ lập tức thoáng đổi sắc mặt, đáy mắt ánh lên vẻ giật mình chấn động.

Không thể chứ, có thể sống sót mà quay lại đã là tốt lắm rồi, lại còn có thể giết chết ba con yêu thú Tử Hoả cấp bậc tinh anh sao.

Quả thực là khó tin.

Lâm Nhất không giải thích nhiều, ánh mắt nhìn về phía hồ Tử Vân ở phía xa, nơi trung tâm mặt hồ phát hiện ra kim liên Tử Hoả tựa như người đẹp đang nằm ngủ say trên đó.

Đáy mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ, trầm giọng nói: “Đám kim liên Tử Hoả này dường như có chút không bình thường”.


“Khả năng quan sát của ngươi không tệ”.

Liễu Vân Yên gật đầu nói: “Đám kim liên Tử Hoả này phải sau khi trải qua một lần Tử Hoả gột rửa thì mới thực sự trưởng thành”.

“Tử Hoả gột rửa?”

“Nhìn thấy ngọn núi kia không”.

Nhìn theo phương hướng ngón tay Liễu Vân Yên chỉ, Lâm Nhất nhìn thấy phía xa của hồ Tử Vân có một ngọn núi cao đến nghìn mét, vô cùng nguy nga, chọc thẳng lên tận tầng mây.

Đỉnh núi chìm vào trong màn mây, được bao trùm bởi những đám mây sét cuồn cuộn, ánh chớp loé lên không ngừng, thanh thế vô cùng đáng sợ.

Cách một khoảng rất xa cũng có thể cảm nhận được, nơi đỉnh núi kia ẩn chứa thanh thế vô cùng khủng bố.

“Đó là núi Tử Vân, đỉnh núi luôn bị bao trùm bởi sấm sét, thiêu đốt Lôi hoả màu tím cả nghìn năm không tắt. Hồ Tử Vân cũng được hình thành từ ngọn núi này, Tử Hoả rơi xuống từ đỉnh núi kia”.

Liễu Vân Yên mở lời giải thích.

“Một lúc nữa sẽ có Tử Hoả”.

“Đợi khi màn sương này tan hết, Tử Hoả cũng sẽ rơi xuống, sau khi kim liên Tử Hoả này thực sự trưởng thành, sẽ có ánh kim được sinh ra. Bây giờ, chỉ có ánh tím mà chưa thấy ánh kim, vậy thì còn cách một bước nữa mới trưởng thành”.

Nhìn về phía một vùng kim liên Tử Hoả ở giữa mặt hồ, trong mắt Liễu Vân Yên cũng đồng thời khó nén được vẻ khao khát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui