Lời của Liễu Vân Yên khiến Lâm Nhất thầm kinh hãi.
Tuy hắn đã từng nói với Bạch Vân rằng mình đến từ Đại Tần, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã có thể đoán ra được thân phận của hắn…
Thật sự có hơi đáng sợ!
Dù sao thì đối với thư viện Thiên Phủ, đế quốc Đại Tần chỉ là một thế lực nằm trong lãnh thổ U Châu mà thôi, vốn không đáng nhắc đến.
Thậm chí, có rất nhiều người chưa từng nghe nói đến Lăng Tiêu Kiếm Các.
Ví dụ như Bạch Vân, nàng ta chỉ biết Đại Tần, chứ hoàn toàn không hề biết ở Đại Tần có một Lăng Tiêu Kiếm Các.
Tuy biết đối phương chỉ đưa ra suy đoán, nhưng dù là vậy thì cũng đủ đáng sợ.
Lâm Nhất im lặng trong chốc lát rồi thản nhiên nói: “Kiến thức của Liễu cô nương khiến tại hạ thật sự bái phục”.
“Quả nhiên, ngươi chính là công tử Táng Hoa”.
Liễu Vân Yên xoay người lại, ánh mắt nàng ta khi nhìn Lâm Nhất có gì đó khác thường, khẽ nói: “Ngươi đừng cảm thấy lạ, một năm sau, Quần long thịnh yến sẽ mở ra, tất cả các châu cùng những nơi có tổ chức Long Môn tranh tài đều có tình báo của thư viện Thiên Phủ, ta muốn thu thập tư liệu thật sự rất dễ dàng”.
“Tuy trong lãnh thổ U Châu có trên trăm thế lực tổ chức Long Môn tranh tài, nhưng chỉ có công tử Táng Hoa là để lại ấn tượng sâu sắc với ta, vì vậy, ngươi chớ có kinh ngạc khi ta đoán được thân phận của ngươi”.
Lâm Nhất nhướng mày, cười nói: “Thật sao? Vậy thì phải đa tạ cô nương đã xem trọng rồi!”
“Theo như lời đồn, ngươi đã nắm giữ được kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, nếu đó là thật, vậy thì ta càng có lòng tin với việc ngươi có thể ngăn cản Lãnh Dật”.
Liễu Vân Yên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, cũng chỉ đến thế, nếu ngươi cho rằng với kiếm ý Tiên Thiên là có thể ngăn cản Lãnh Dật trong trạng thái đỉnh cao thì… ngươi sẽ chết rất thảm đấy!”
“Việc này không cần cô quan tâm!”, Lâm Nhất tỏ vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói.
“Còn nữa, Bạch Vân trẻ người non dạ, bản tính lại hiền lành, nếu ngươi mà có ý nghĩ xấu xa gì với muội ấy, ta sẽ không tha cho ngươi”, nói đi nói lại, cuối cùng, Liễu Vân Yên cũng nói ra chuyện chính.
Lâm Nhất không chút để tâm, chỉ mỉm cười và nói: “Sao hả? Liễu cô nương ghen tị à? Ta không có hứng thú với cô nhóc kia, càng không có hứng thú với cô, tại hạ đã sớm có người trong lòng rồi!”
“Ngươi muốn chọc giận ta à?”, sắc mặt Liễu Vân Yên trở nên lạnh lùng, gằn giọng nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có làm vậy!”
Xoạt!
Vừa dứt lời, linh văn như ẩn như hiện quanh thân nàng ta, chúng đan xen vào nhau, tản ra uy áp đáng sợ.
“Linh văn tam phẩm”.
Ánh mắt Lâm Nhất lộ vẻ khác thường, Bạch Vân từng nói nàng ta là Huyền sư nhị phẩm, xem ra giờ đối phương đã thăng cấp rồi.
“Ngươi cũng có mắt nhìn đấy, thân phận của Bạch Vân không đơn giản, tốt nhất là ngươi đừng có ý gì cả”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...