Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Bạch Vân bị tiếng quở trách chói tai làm hết hồn, mặt lập tức đỏ lên: “Rõ ràng tỷ cướp kiếm của Lâm đại ca còn hà khắc như thế, tỷ không có chút lòng đồng cảm nào sao?”
“Ngươi dám dạy dỗ ta ư?”
Lục Tư Âm lập tức sa sầm mặt, nha đầu này mọi khi vâng vâng dạ dạ, hôm nay còn dám cãi lại nàng ta, trong mắt nàng ta lập tức lộ vẻ tức giận.
Nàng ta giơ tay đánh một bạt tai về phía Bạch Vân.
Bạch Vân sợ hãi, vội vàng nhắm hai mắt lại.
Chát!
Có điều Lục Tư Âm còn chưa đánh xuống thì cổ tay đã bị một người giữ lại.
Nét mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo và nặng nề, hắn nắm cổ tay của đối phương, lạnh lùng nói: “Các hạ đúng là nóng tính quá!”
“Buông ta ra!”
Lục Tư Âm cảm thấy cổ tay mình hoàn toàn không thể cử động, vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Cái tên Kiếm Nô nhà ngươi định làm gì đấy, mau buông Lục sư tỷ ra!”
Một đệ tử khá thân thiết với mấy người Lục Tư Âm lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất.
Ai cũng giương cung rút kiếm, dường như muốn ra tay bất cứ lúc nào.
Lục Tư Âm bị Lâm Nhất giữ lấy cổ tay, dù phản kháng thế nào cũng không thể giãy ra được.
Sắc mặt Lục Tư Âm vừa tái nhợt vừa nặng nề, nàng ta nổi giận, lạnh lùng quát: “Cái tên vô dụng này, ngươi muốn chết như thế sao?”
“Tiểu Kiếm Nô, mau buông Lục sư tỷ ra!”
Trong mắt Lãnh Phong hiện lên sát khí, hắn ta rút binh khí trong tay ra.
Keng keng!
Những người khác cũng mang nét mặt không thân thiện, gần như rút binh khí cùng một lúc, đều nhắm thẳng về phía Lâm Nhất.
Thấy thế, Lục Tư Âm cũng dần lấy lại bình tĩnh, cười khẩy: “Đúng là có khí phách, ta dạy dỗ một tiểu nha đầu ngươi cũng muốn nhúng tay vào, ngươi thử ra tay ta xem? Đồ vô dụng!”
Tự tìm đường chết!
Lâm Nhất thầm thấy khinh thường, trong khoảng cách gần như thế, hắn có ít nhất mười cách giết chết đối phương.
Dù mới chỉ hồi phục bảy phần, nhưng hắn vẫn có thể giết chết đối phương rồi dễ dàng rời đi.
Thật không biết đối phương lấy đâu ra can đảm mà nói chuyện với hắn với giọng điệu kiêu căng như vậy.
“Lâm đại ca, buông Tư Âm tỷ ra đi!”
Bạch Vân nâng mắt, thấy tình cảnh lúc này, nàng ta sợ đến mức nắm chặt lấy tay Lâm Nhất, không cho hắn làm bậy.
Nhìn ánh mắt đáng thương của tiểu nha đầu, Lâm Nhất lặng lẽ thở dài, bất đắc dĩ buông đối phương ra.
Nha đầu này thật sự quá tốt bụng.
“Đồ không biết điều!”
Ai ngờ hắn vừa mới buông tay, Lục Tư Âm đã nghiêm mặt, đâm thanh kiếm vẫn còn nằm trong vỏ về phía ngực Lâm Nhất với tốc độ nhanh nhất.
“Không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...