Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Lâm Nhất thầm cười khổ, nhưng hắn không ngờ lúc trước trên chiến đài Long Môn sẽ có cảnh tượng nguy hiểm như thế.
Hoa Vân Hư bỏ đi không phải vì vị Thánh Sứ thần bí khó dò kia, mà là vì công chúa Phượng Hoa nhìn ông ta.
“Ta không biết”.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới lên tiếng trả lời.
“Quên đi, không bàn chuyện này nữa. Lâm Nhất, sau này ngươi có dự định gì không?”
Thập Tam gia nhìn Lâm Nhất hỏi.
“Ta định đợi một thời gian nữa sẽ rời Đại Tần, ta định đi lịch luyện ở cổ vực Nam Hoa”.
Lâm Nhất thành thật trả lời.
“Về lý đúng là nên như vậy, các công tử trong Long Môn tranh tài trước kia đều làm vậy. Nếu không ra ngoài sẽ mãi mãi không thể gặp được nhân tài chân chính, cũng không thể phát huy thiên phú của mình đến giới hạn cao nhất, thậm chí là vượt qua”.
Kiếm Huyền Hà tạm dừng rồi tiếp tục: “Nhưng ngươi đã thu hoạch được khá nhiều ở Long Môn tranh tài, căn cơ Bán Bộ Tử Phủ còn hơi yếu. Chuyện này không vội, phải thật vững chắc, trước khi đi ta cũng có một món quà lớn tặng cho ngươi”.
“Quà lớn ư?”
Lâm Nhất tò mò, vẻ nghi hoặc loé qua trong mắt.
Thập Tam gia cười đáp: “Được rồi, ngươi không cần tò mò, tới lúc đó ngươi sẽ biết là quà gì thôi. Ta chắc chắn đáng tin hơn tên Thánh Sứ vô dụng kia, chỉ biết tặng bảo khí, dù ngoại vật có mạnh đến đâu cũng thua kém thực lực bản thân”.
Bất kể là Thập Tam gia hay Kiếm Huyền Hà đều khó chịu và có lời phê bình với Thánh Sứ.
Sau khi Long Môn tranh tài kết thúc, ông ta chỉ đứng phía sau xem kịch, không ra mặt ủng hộ chính nghĩa.
Làm hại Kiếm Các rơi vào nguy hiểm, hai người họ có thể có thiện cảm với ông ta mới là lạ.
Người trong kiếm đạo không giỏi che giấu việc thích ghét của mình, họ rất thẳng thắn và không hề quanh co.
“Mấy ngày nay ngươi ở rừng Táng Kiếm tu luyện đi. Hãy nhớ, ngươi chưa vào Tử Phủ mà đã có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, một ngày nào đó thiên phú này sẽ danh chấn Nam Vực, tuyệt đối không được coi nhẹ chính mình”.
Thập Tam gia mỉm cười nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt vui mừng.
“Hân Nghiên đâu rồi?”
“Nàng ấy đi thăm Hân Tuyệt đại ca rồi ạ”.
“Chúng ta cũng nên qua đó xem sao, nha đầu này đã chịu không biết bao nhiêu cay đắng”.
“Nhưng cuối cùng kiên trì ắt sẽ thành công, không nhìn lầm người. Hân Tuyệt đã không nhìn lầm người”.
Hai người cười nói vài câu rồi xoay người đi về phía Hân Nghiên.
Trong lòng Lâm Nhất có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bỗng nhiên thiếu niên dường như đã hạ quyết tâm, trầm giọng bảo: “Hai vị tiền bối xin dừng bước, Lâm Nhất có lời muốn nói”.
“Hử?”
Kiếm Huyền Hà và Thập Tam gia đồng thời dừng bước nhưng không quay lại.
Lâm Nhất lấy hết can đảm, lớn tiếng nói: “Ta không dám cảm ơn đại ân của hai vị tiền bối, hôm nay cả gan nói một câu, nếu sau này hai vị có việc gì cần nhờ Lâm Nhất thì cứ lên tiếng, dù chết vạn lần ta cũng sẽ không chối từ”.
Một câu, dù chết vạn lần cũng không chối từ.
Lời này cần rất nhiều can đảm mới có thể nói ra.
Một võ giả Bán Bộ Tử Phủ nói ra lời này với hai cao thủ Thiên Phách cao cao tại thượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...