Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mặt Tần vương thoáng biến sắc, chẳng còn quan tâm đến công chúa Phượng Hoa nữa mà chắp tay hành lễ.
Hoa Vân Hư gật gật đầu, sau đó quét ánh mắt nhìn thẳng về phía Thập Tam Gia, trầm giọng quát: “Kiếm Thập Tam, chúng ta phải đến mười năm chưa gặp rồi nhỉ, uy phong của ông vậy mà không giảm chút nào, bảo chấp sự của Huyền Dương Điện ta nói quỳ là quỳ, nói vả miệng là vả miệng”.
Lời vừa dứt, không hề báo trước, một bàn tay cực lớn được ngưng tụ từ lôi hoả vỗ về phía Thập Tam Gia và người của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Lôi quang khủng bố đi kèm với ngọn lửa cháy hừng hực, cuồn cuộn rơi xuống, như thể muốn cắn nuốt mọi thứ, thiêu rụi mọi thứ.
Hừ!
Thập Tam Gia lạnh lùng hừ một tiếng, kiếm ý toàn thân bùng lên, trong lúc nhấc tay lại đâm ra một kiếm. Kiếm mang hoa lệ lập tức chiếu sáng cả thiên khung, kiếm mang và bàn tay cực lớn va chạm mạnh trên không trung tạo ra một tiếng nổ vang trời, dư âm chấn động.
Hoa Vân Hư đứng thẳng lưng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng quét qua mang đến cảm giác áp bức vô cùng lớn.
Trong lòng tất cả mọi người trên quảng trường Long Môn đều đã dậy sóng từ lâu, chấn động mà bọn họ phải chịu đựng đã khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả.
Ngoại trừ Tần vương ra, Long Môn tranh tài vốn dĩ đã đi đến hồi kết lại xuất hiện thêm hai cao thủ cảnh giới Thiên Phách.
Đầu tiên có Kiếm Thập Tam, lại có Hoa Vân Hư.
Bình thường những kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách trong mắt bọn họ chỉ là một truyền thuyết, xa vượt tầm với.
Hôm nay liền một lúc thấy hẳn ba vị cảnh giới Thiên Phách đồng thời xuất hiện, cảnh tượng thế này ở Đại Tần có lẽ mười năm cũng khó gặp được.
“Hoa Vân Hư, việc của nhóm tiểu bối này ông cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Một kiếm phá tan sát chiêu của đối phương, Thập Tam Gia cầm kiếm đứng thẳng, lạnh lùng hỏi.
“Nói về nhúng tay, ta có tư cách hơn ông nhiều. Tần Vũ này trong số những đệ tử mà lão phu thu nhận được xếp vào năm thứ hạng đầu, vốn dự định tới đây chúc mừng nó đạt được danh hiệu đầu bảng của Long Môn tranh tài. Nhưng không ngờ được lại chứng kiến một màn kịch hay, cái chết của ái đồ ta lại liên quan đến nhiều người như vậy…”.
Khoé miệng Hoa Vân Hư khẽ cong lên nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói: “Đầu tiên là lão quỷ ông nhảy ra, lại có vở kịch cha con trở mặt, chẳng trách Thánh sử này đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất hiện. Ha ha, đổi lại là ta cũng chẳng nỡ để vở kịch này dễ dàng hạ màn”.
Ông ta phẩy tay kéo thẳng Kỷ Vân đang quỳ trên mặt đất qua.
“Kể lại rõ ràng cho ta nghe, ái đồ này của ta rốt cuộc là vì sao mà chết?”
Hoa Vân Hư nhìn chằm chằm đối phương, giọng lạnh lùng nói doạ cho Kỷ Vân sợ đến mức tái mét mặt mũi.
Tất cả mọi người của Lăng Tiêu Kiếm Các đều mang vẻ nghiêm trọng.
Hoa Vân Hư này vừa nhìn đã biết không phải hạng chỉ có hư danh, Thập Tam Gia chưa chắc có thể ngăn chặn được đối phương.
Huống hồ, còn có Tần vương bên cạnh như hổ rình mồi.
Ông ta nếu như cố chấp muốn tróc nã Lâm Nhất, dù người của Lăng Tiêu Kiếm Các có liều chết thì sợ rằng cũng khó mà bảo vệ được.
“Ý?”