Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Thế lực bá chú của cổ vực Nam Hoa, cho dù tứ đại Tông tộc của Đế Quốc Đại Tần hợp sức với nhau thì cũng không thể chống lại được một phần trăm của Huyền Dương Điện.
Cho dù Kỷ Vân này chỉ có một mình, ông ta có thể hiện sự bá đạo vô lý hơn nữa thì cũng không có người nào dám nói gì.
“Cút ra!”
Đáy mắt loé lên hàn mang lạnh băng, Kỷ Vân mất hết kiên nhẫn nhấc tay lên tung ra một chưởng.
Uỳnh!
Cùng là Huyền Dương chưởng nhưng trong tay ông ta phát ra uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Tần Vũ.
Nhóm người Lạc Phong đứng ngay phía đầu còn chưa kịp phản ứng lại.
Đã thấy chưởng mang cuồn cuộn ập đến, lập tức bị hất văng ra ngoài, trận hình bảo vệ Lâm Nhất cũng bị xé rách một đường.
“Huyền Dương Điện làm việc, kẻ nào ngáng đường, phải chết!”
Kỷ Vân lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt rơi trên người Lâm Nhất, lập tức có mấy bóng dáng bay xuyên qua muốn bắt giữ Lâm Nhất lại.
Bất kể Lâm Nhất này có phải hạng nhất hay không, hôm nay Tần Vũ vì hắn mà chết, Huyền Dương Điện sẽ không thể tha cho thằng nhóc này.
Khí tức đáng sợ bùng lên trên người ông ta, sắc trời phảng phất như tối hẳn lại.
Mọi người ở bốn phía xung quanh nhìn thấy Lâm Nhất đối diện với loại áp lực như vậy mà không khỏi cảm thấy sợ thay cho hắn.
Huyền Dương Điện này hơi bá đạo quá mức, hầu như không hề nói lí lẽ.
Cái chết của Tần Vũ có liên quan gì đến Lâm Nhất?
Chẳng qua vì hắn ta là đệ tử của Huyền Dương Điện thì có thể coi thường mọi thứ mà xử phạt Lâm Nhất hay sao?
Ai sẽ tín phục đây?
Chẳng có ai!
Nhưng thế giới này chẳng có đúng sai, kẻ mạnh mới là chính nghĩa, nghiền nát mọi sức mạnh mới là đạo lý.
Dù có đồng cảm với Lâm Nhất bao nhiêu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Vân này đánh văng các trưởng lão của Kiếm Các ra, từng bước ép về phía Lâm Nhất.
“Huyền Dương Điện… oai phong quá nhỉ”.
Nhưng đúng vào lúc này, cách phía đám đông một khoảng truyền đến tiếng hừ lạnh lùng, âm thanh không lớn nhưng lại vang lên vô cùng rõ ràng bên tai mọi người.
Viu!
Một bóng người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trên đống đổ nát ở chiến đài Long Môn. Thân mặc áo tơi, mái tóc trắng xoá, gương mặt đầy nếp nhăn của sự từng trải và tuổi tác.
Nhìn thì có vẻ giống một ngư phu bình thường nhưng khi chú ý đến đôi mắt của ông ta thì không có người nào dám coi thường người này nữa.
Trong đôi mắt đục ngầu bắn ra quang mang lạnh lẽo như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên tim người ta.
“Trên thế gian này rốt cuộc cũng phải giữ được chút quy tắc chứ, hôm nay ai dám động đến Lâm Nhất thì phải hỏi qua thanh kiếm trong tay lão phu đã!”
Bỗng nhiên xuất hiện một lão giả, một câu nói vô cùng bình thường nhưng lại gây nên một trận sóng gió trong quảng trường Long Môn này, nó vang vọng mãi trong lòng tất cả mọi người.
Rốt cuộc là ai?
Đến cả hoàng thất Đại Tần và Huyền Dương Điện cũng chẳng e dè, cố tình muốn bảo vệ Lâm Nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...