Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tuy nhiên, dù đang ở trong hoàn cảnh xấu, Bạch Lê Hiên vẫn phản công sắc bén như trước, gần như ngay khi Vân Chân vừa rơi xuống đất, hắn ta hệt như tia lửa điện bắn ra, vọt đến trước mặt Vân Chân.
Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Từng luồng kiếm qua giống như từng tia chớp ào ào đánh xuống.
Vân Chân cười nhạt, đồng thời lui về phía sau, tiến lùi ổn thỏa. Quyền ra như rồng, thân hình như hổ, hắn ta đã hoàn toàn thông suốt từng chi tiết dù là nhỏ nhất của Long Hổ Quyền.
Nhìn như không ra chiêu những trên thực tế mỗi một chiêu đều là Long Hổ Quyền, hơn nữa còn diễn hóa ra uy lực khủng bố của Long Hổ trong vô hình.
Sau hơn mười chiêu, Vân Chân đã bị Bạch Lê Hiên ép lui hơn mười bước, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Đủ rồi đấy!”
Tường Long Tại Thiên!
Năm ngón tay của hắn ta mở ra, chộp mạnh giữ không trung, tạo thành chín long ảnh uốn lượn phát ra kim quang. Trong quá trình đó, long ảnh dường như trở thành vật sống, phát ra âm thanh gào rú không cam lòng.
Ngay khoảnh khắc năm ngón tay hắn ta hoàn toàn nắm chặt lại, chín long ảnh lập tức bị bóp nát, lúc này, quyền bộc phát hào quang khủng bố, thế tới rào rạt, hướng về phía điện quang đang đánh úp đến.
Rầm!
Gần như ngay khoảnh khắc va chạm, kiếm quang ngập trời hệt như tia lửa điện lập tức vỡ vụn, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Phật uy khủng bố quét qua toàn bộ chiến đài vương giả. Vân Chân đắm mình trong Phật quang màu vang, mang đến cho người ta cảm giác mạnh mẽ vô địch. Long Hổ Quyền danh chấn Đại Tần, một khi phát huy không ngờ lại khiến người ta rung động đến như vậy.
Đáng sợ…
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong suy nghĩ của trất cả mọi người đều bất giác vụt qua hai chữ đó.
Trên đài cao, trận chiến đang diễn ra, Vân Chân và Bạch Lê Hiên đấu vô cùng kịch liệt. Cùng lúc đó, trên đài chiến bình thường bên dưới, trận chiến giữa Lâm Nhất và công tử Thủy Nguyệt cũng có vài phần đặc sắc.
Hai người đấu kiếm, một như trăng trong nước, hào quang tồn tại vĩnh hằng, uy nghiêm hùng dũng. Một thì như trăng ẩn mình trong mây, mây mịt mờ như khói, mây tản đi để lộ ánh trăng, kiếm quang như hoa.
Keng!
Lại một âm thanh va chạm, kiếm ý đối kháng giữa không trung, trường kiếm trong tay công tử Thủy Nguyệt lảo đảo rơi xuống đất.
Nàng ta ngước mắt nhìn Lâm Nhất cầm kiếm đứng bất động ở đối diện, hai hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.
Không hiểu vì sao kiếm pháp của đối phương khiến nàng ta có cảm giác rất bình lặng, so với Tư Tuyết Y dùng quạt thay kiếm, đi theo lối tắt thì không thật sự mang đến cảm giác kinh diễm.
Dường như có thể dễ dàng nhìn ra sơ hở, sau đó dùng kiếm thế mênh mông để tiêu diệt đối phương.
Nhưng ngay khi sắp đánh trúng sơ hở thì Lâm Nhất lại có thể dễ dàng né tránh ở thời khắc cuối cùng.
Hắn tựa như vầng trăng sáng phía trên mặt hồ trắng xóa, vô cùng bình tĩnh, lại như trăng trong nước, không cách nào chạm đến.