Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Kim Cương Ấn hóa thành một đài sen, trên đài sen có Kim Cương trừng mắt, để lộ ánh mắt lạnh lẽo lóe lên từng tia lửa điện, chấn nhiếp nhân tâm.
“Việc này…”
“Ôi trời ơi, đây thật sự là Long Hổ Quyền ư?”
“Kim Cương hiện thế, chân đạp long hổ. Lần đầu nhìn thấy dị tượng bực này đấy, Phật uy như thế thì ai phá được chứ?”
Khắp quảng trường Long Môn liên tục vang lên tiếng kinh hô, quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Roẹt roẹt!
Trên chiến đài vương giả, bỗng chốc tia lửa điện bắn tung tóe, bao phủ khắp đài chiến đấu rộng lớn, chiếu sáng cả khoảng không gian.
Đó là Bạch Lê Hiên, hắn ta đã rút kiếm.
Kiếm ra khỏi vỏ bắn ra tia sáng lạnh, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta, thoạt nhìn trông như một bức tượng điêu khắc đầy cương nghị.
“Phá…!”
Kiếm trong tay hắn ta lóe lên tia lửa điện, như một con giao long hệ lôi đang gào thét lao ra, dứt khoát bay vọt lên không, bổ thẳng vào bức tượng trên đài sen.
Rống!
Kiếm quang như điện, như rồng, như giao long nổi giận, hung hăng chém ra ngoài.
Khi kiếm quang hoàn toàn rơi xuống bức tượng trên đài sen, một tiếng nổ mạnh vang lên, cùng với đó, đài chiến đấu vương giả cũng bắt đầu run lên từng hồi.
“Cũng thú vị đấy…”
Tuy bị đối phương đâm rách Kim Cương Ấn, nhưng công tử Vân Chân vẫn nhếch miệng cười. Trong lúc đưa tay, năm ngón tay mở ra, từ từ ấn xuống.
Một ấn này đột ngột xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Bạch Lê Hiên, cứ như dịch chuyển tức thời vậy.
“Phá Không Ấn!”
Vân Chân nở một nụ cười dữ tợn, Phật uy toàn thân hắn ta ngưng tụ thành một cái Phật thủ cực lớn, thủ ấn nện xuống dường như muốn bóp chết hết thảy sinh linh bên dưới.
Sắc mặt Bạch Lê Hiên thay đổi, thân hình nhoáng lên một cái, sấm sét nổi lên bốn phía, kiếm ra như tia lửa điện.
Rầm rầm rầm!
Điện quang sáng chói vung vẩy theo kiếm quang, liên tục oanh kích hòng đánh nát thủ ấn kia.
Đến khi hắn ta rơi xuống đất, thủ ấn khổng lồ được ngưng tụ từ Phật uy đã xuất hiện một vài vết nứt.
Còn chưa phá được ư?
Bạch Lê Hiên nhíu mày, nhưng hắn ta cũng không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức lật tay đánh ra một kiếm, lần nữa phản công.
Ầm!
Chân nguyên sôi trào, dị tượng nổ tung, khóe miệng Bạch Lê Hiên rỉ ra tia máu, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Còn Vân Chân thì vẫn hạ xuống đất một cách vững chãi, Phật uy trên người bất động như núi.
Hiển nhiên, có thể nhìn ra, trong trận giao tranh này, Bạch Lê Hiên đã chịu thiệt lớn.
“Kinh Lôi Thiểm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...