Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tư Tuyết Y giang hai tay ra, cùng bay vọt lên trời với tòa tiên cung trên mặt nước kia.
Ầm!
Đến khi trường thương nện xuống đất, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khoảng không xung quanh không ngừng chấn động. Nước sông bị đánh tan, dòng sông bao la – võ hồn dị tượng của Tư Tuyết Y lập tức xuất hiện vết nứt, kế đó tan biến hoàn toàn. Đồng thời, mũi thương của thương Huyền U đâm thủng sàn đài chiến, thân thương uốn lượn như rồng.
Tuy nhiên, nước sông tan biến nhưng trăng sáng vẫn còn đây.
Trăng tựa như một tấm gương sáng, dưới ánh trăng, bóng thiếu niên mặc áo trắng mờ ảo, bồng bềnh, đẹp không sao tả xiết.
XÍU...UU!!
Quạt xếp trong tay hắn đột nhiên lao ra như phi châm, mang theo luồng hơi thở trong trẻo mà lạnh lùng.
Phập!
Trường Cát vốn muốn đến rút thương Huyền U ra, bỗng nhiên, cả người hắn ta ngã quỵ.
Tư Tuyết Y từ từ hạ xuống dưới ánh trăng mờ ảo, giẫm lên thân thương Huyền U đang không ngừng run lên như một con rồng phát cuồng.
Vốn dĩ thương Huyền U đang run lên từng hồi, hệt như một con Giao Long cáu kỉnh, khiến cho đài chiến lắc lư dữ dội, nhưng ngay khi Tư Tuyết Y rơi xuống, nó lập tức trở nên yên tĩnh.
Tay áo như mây, Tư Tuyết Y vẫy tay, bắt lấy chiếc quạt đang bay tới. Tư Tuyết Y khẽ phe phẩy quạt, từ trên cao nhìn xuống, dung mạo tuyệt đẹp, dưới ánh trăng càng khiến người ta say đắm. Hắn ta nhìn đối phương, khẽ giọng nói: “Công tử Trường Cát, thắng thua đã định”.
Trước ngực công tử Trường Cát có một vết thương dữ tợn, máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Vết thương này trông cực kì đáng sợ, tuy không chí mạng, nhưng quả thật đã thua rồi.
Đòn tấn công mạnh nhất không làm bị thương đối phương, ngược lại để đối phương khống chế vũ khí của mình. Dù có đấu nữa cũng tốn công vô ích, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Trường Cát nhìn chăm chăm đối phương, thấp giọng nói: “Trả thương Huyền U cho ta đi. Nó không thích bị người ta đạp dưới chân”.
“Nói hay lắm”.
Tư Tuyết Y lộ ra nụ cười, cơ thể nhoáng lên, tay áo như mây chuyển động, quạt trong tay quét ra.
Vù!
Thương Huyền U bay ra khỏi mặt đất, tựa như một tia chớp, bay tới tay công tử Trường Cát.
Trường Cát liếc nhìn thương Huyền U, trong mắt lóe lên sự bất cam, đưa mắt nhìn về phía trọng tài: “Tài không bằng người, ta nhận thua”.
Công tử Trường Cát vác theo trường thương đi xuống khỏi võ đài, trông rất cô đơn, nhưng không ai chú ý đến hắn ta.
Ánh mắt của mọi người đều dừng ở Tư Tuyết Y trên võ đài, áo trắng như tuyết, người cũng như tên, đẹp hơn cả phong hoa tuyết nguyệt.