Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nếu chỉ biết dùng sức mạnh sẽ lập tức thua trận, hơn nữa còn thua một cách thê thảm.
Mạch nước ngầm dưới hồ càng dao động dữ dội hơn, một cơn dông tố nổi lên ngay khi trời không gió, hồ không sóng.
Lâm Nhất chợt cảm nhận được dây câu trong tay mình thả lỏng, mặt lập tức biến sắc.
Ngư Vương định đi ư?
Nhưng rõ ràng mồi câu vẫn chưa bị ăn, con cá này thật cẩn thận, đoán đúng suy nghĩ của hắn.
“Cứ vậy mà đi thì lợi cho ngươi quá!”
Lâm Nhất nheo mắt lại, dĩ nhiên không muốn cứ thế để nó bỏ đi, chân nguyên và khí lực đã thủ thế chờ đợi chuẩn bị bùng nổ.
Không đúng...
Nhưng khi hắn sắp bùng nổ chợt nghĩ tới điều gì đó, con Ngư Vương này rất tham lam, vừa rồi đấu sức với hắn cả buổi, bị hắn đùa bỡn bơi đi bơi lại cũng không muốn từ bỏ mồi câu.
Nó thật sự sẽ từ bỏ con mỗi cuối cùng này sao?
Tuy rằng mồi câu cuối cùng ít, nhưng đều là tinh hoa yêu đan.
Đánh cược nào!
Lòng Lâm Nhất chùng xuống, sức mạnh sắp phun trào như núi lửa bị hắn áp chế lại.
Để con Ngư Vương này thoát khỏi cần câu, chậm rãi chìm xuống đáy nước.
“Tiểu tử, ngươi phải đền cho lão phu một con Ngư Vương đấy!”
Thập Tam gia cảm ứng được Ngư Vương đã đi xa thì sờ râu cười bảo.
Con Ngư Vương này đã thành tinh từ lâu. Nếu để ông ta câu, chắc nó vừa cắn câu một nửa sẽ lập tức trốn xa.
Để Lâm Nhất thử một lần cũng vì Ngư Vương khinh thường hắn, có lẽ sẽ có chút cơ hội.
Bây giờ xem ra vẫn không thể thực hiện được.
“Vậy sao? Thế thì tiểu tử ta đây sẽ đền cho Thập Tam gia một con Ngư Vương!”
Lâm Nhất nhếch môi, nở nụ cười thản nhiên.
Hắn nhấc cần câu lên cao, dây câu mắc mồi chui ra khỏi mặt nước, dừng ở giữa không trung.
Khi Thập Tam gia đang nghi hoặc, dưới nước cuộn trào, Ngư Vương đuổi theo như tia chớp, cắn về phía mồi câu với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
“Con cá xảo trá này!”
Thập Tam gia vỗ mạnh vào đùi, tức giận mắng.
Thì ra con Ngư Vương này vẫn chưa bỏ lòng gian, hoàn toàn chưa từng có ý định từ bỏ con mồi cuối cùng này, chẳng qua nó đã sớm biết Lâm Nhất sẽ bùng nổ ngay lúc mồi câu bị ăn xong.