Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Thanh kiếm đặt ngang trước người, năm ngón tay Lạc Dư Hàng nắm chặt đốc kiếm, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Kiếm thế cuồng bạo không ngừng tăng lên, từng cơn cuồng phong rít gào không ngừng.
Âm thanh chói tai mà bén nhọn, khí thế của hắn ta dường như tăng lên mức đỉnh phong chỉ trong thoáng chốc.
“Mạnh quá!”
Khán giả ở cách đó khá xa đều có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo và bén nhọn của luồng kiếm thế này, khiến bọn họ run sợ không thôi.
Chỉ nắm chặt đốc kiếm mà khí thế của Lạc Dư Hàng đã đạt đến mức độ kinh người như vậy.
Rất nhiều người đã cảm thấy vô cùng căng thẳng, Lạc Dư Hàng này sợ là định tốc chiến tốc thắng, lấy tu vi bản thân để nghiền nát Lâm Nhất, không cho hắn chút cơ hội nào nữa.
“Trước khi ta rút kiếm, ngươi vẫn có cơ hội để nhận thua. Nếu không, đợi ta rút kiếm thì thần tiên cũng không cứu được ngươi”.
Vẻ mặt Lạc Dư Hàng lạnh lùng, bỗng nhiên quát lên một tiếng, trong mắt bắn ra sát ý lạnh băng.
Khí tức trên chiến đài bỗng trở nên rét lạnh.
Tốc chiến tốc thắng à?
Vừa hợp ý ta…
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, tâm niệm thoáng chuyển, đoá Tử Diên Hoa kết tinh từ băng nơi Đan điền âm thầm nở rộ. Chân nguyên xao động, trong chín sợi Huyền mạch đồng thời tràn ra luồng sức mạnh ào ạt, giống như con mãnh thú đang say ngủ dần dần thức tỉnh.
Khí thế trên người hắn cũng bắt đầu sôi sục.
“Ra tay đi, hãy quý trọng cơ hội được rút kiếm cuối cùng của ngươi trên thế giới này”.
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, hờ hững đáp lại.
Giọng nói không lớn nhưng lại mang vẻ khẳng định không cho phép người ta nghi ngờ, sự tự tin ở mức độ này khiến rất nhiều người phải giật mình ngạc nhiên.
Đối diện với Lạc Dư Hàng, Lâm Nhất vì sao lại có thể dửng dưng như thế?
Át chủ bài của hắn đã bị lộ hết rồi, Huyền mạch mới khôi phục, cảnh giới cũng chẳng bằng đối phương.
Cuộc chiến trên những chiến đài khác cũng dần đi đến hồi kết, không hề nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Đẳng cấp công tử cỡ Tần Vũ nếu không dễ dàng nghiền nát đối phương thì cũng là do đối phương bước lên đài nhận thua.
Chớp mắt, dường như ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều đồ dồn về phía chiến đài thứ tám.
Trong tám tổ chiến đấu, không có tổ nào hấp dẫn hơn tổ này.
“Ngược lại bản tính vẫn không đổi được, vẫn ngông cuồng như trước!”
Trên mặt Lạc Dư Hàng lộ ra ý cười lạnh lùng, tuốt kiếm khỏi vỏ.
Ầm!
Kiếm rút được nửa tấc, một luồng kiếm quang bắn ra từ dưới chân của hắn ta, phảng phất như cả người hắn ta đã biến thành luồng kiếm quang.
Trên chiến đài bỗng tối om, ngoại trừ kiếm quang bao trùm trên người hắn ta ra thì không gian nơi khác bao gồm cả Lâm Nhất đều trở nên tối tăm dưới luồng kiếm quang của một kiếm này.
Kiếm vừa xuất ra, quang mang rực rỡ chói mắt.
Không có hiện tượng lạ hoa mỹ nào, không có tư thế múa kiếm xuất thần nào, chỉ có một luồng kiếm quang thuần tuý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...