Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Trong tiếng vang động trời, mặt đất không ngừng rung lên, yêu thú vừa ngã xuống đất cũng không thể bò dậy nữa.

Nó phát ra tiếng kêu gào vô cùng thê thảm, trơ mắt nhìn sức sống của mình từng chút biến mất.

Áo quần Lâm Nhất rách rưới, có rất nhiều vết cào của con chó, áo xanh dính máu.

Dưới tình huống không sử dụng bảo khí và rút kiếm, Lâm Nhất muốn chiến thắng cũng không phải chuyện dễ dàng, thậm chí là hơi khó khăn.

Tuy con chó này cũng không đang trong trạng thái đỉnh cao, nhưng năng lực phòng ngự của nó quá đáng sợ, cứng rắn giống như nham thạch vậy. Mức độ cứng rắn của nó thật sự có thể sánh bằng một bảo giáp phòng ngự, khiến Lâm Nhất thấy rất mất sức.

Hắn sử dụng Thất Huyền bộ kết hợp với Long Hổ Quyền, thêm cả Long Tượng Chiến Thể Quyết.

Mất cả nửa ngày mới giết chết được nó.

“Có thể trở thành yêu thú cảnh giới Tử Phủ chắc chắn là có chỗ hơn người, dù đang trong trạng thái bị thương nặng cũng không thể xem thường”.


Nhìn thi thể nằm dưới đất của con chó, Lâm Nhất đăm chiêu, nhẹ giọng tự nói.

Trận chiến này khiến hắn hiểu rõ về yêu thú cảnh giới Tử Phủ hơn.

Nhưng có thể đánh chết yêu thú Tử Phủ và việc có thể giết chết võ giả Tử Phủ là hai khái niệm khác nhau.

So với yêu thú, võ giả còn tu luyện công pháp, nắm giữ võ kỹ, có quá nhiều thủ đoạn.

Trong cùng cảnh giới, cao thủ Tử Phủ có thể dễ dàng áp chế yêu thú, trừ khi gặp phải yêu thú biến dị hoặc yêu thú có huyết mạch thần thú thôi.

Loại yêu thú này có thể xem như bá chủ vô địch trong cùng cảnh giới, rất đáng sợ.

Rõ ràng dù con chó trước mắt có năng lực phòng ngự đáng sợ, nhưng hoàn toàn không thể xem là bá chủ.

Đường còn rất dài.


Lâm Nhất nghỉ dưỡng sức một lát, sau đó chậm rãi đi về phía thi thể của con chó, một viên yêu đan Tử Phủ vẫn rất có sức hấp dẫn với hắn…

Ở trong mắt yêu thú, hắn là món ngon không thể cưỡng lại.

Còn ở trong mắt hắn, yêu đan của những yêu thú này cũng thế.

Vụt!

Nhưng vào lúc đi tới trước cái xác, sắc mặt Lâm Nhất chợt thay đổi, hắn vội vàng xoay người.

Trên một ngọn núi đá ở cách đó trăm mét có một có báo Ma Văn màu đen đang ung dung đứng ở đó.

Nó híp hai mắt lại, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong nháy mắt, Lâm Nhất lập tức cảm thấy lạnh lẽo, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nét mặt thay đổi, nó đến đây từ bao giờ?

Rốt cuộc con báo Ma Văn này xuất hiện từ khi nào mà hắn không hề phát hiện ra.

Kỳ lạ hơn là con báo Ma Văn này vóc dáng “nhỏ nhắn”, đứng trên vách núi chỉ cao hai mét, thật sự không là gì so với thân thể cao lớn của con chó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui