Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Bảy trưởng lão chấp kiếm bắt lấy thanh kiếm, đồng thời rút nó ra từ trong tuyết.
Tiếng kiếm reo tựa như âm thanh của thần tiên trên chín tầng mây, khiến màng nhĩ người nghe run rẩy.
“Kết trận!”
Bảy người hiểu rõ thực lực của Liễu Long Phi đáng sợ đến mức nào, đấu tay đôi không ai là đối thủ của ông ta cả, thậm chí còn khó đỡ được mười chiêu của ông ta.
Chỉ có tạo thành kiếm trận Tiêu Vân mới có thể đấu với ông ta một trận.
Dưới mũ sắt màu bạc, không ai thấy rõ vẻ mặt của Liễu Long Phi, chỉ có đôi mắt lạnh như băng nhìn xung quanh bằng nửa con mắt.
Trường thương trong tay ông ta như cuồng long gào thét, bướng bỉnh khó thuần, tạo thành mưa gió bên trong kiếm trận Tiêu Vân.
Bịch bịch bịch!
Bàn tay cầm kiếm của bảy trưởng lão chấp kiếm đều vô cùng đau nhức, có vẻ rất khó khăn. Trong mắt bọn họ lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ kiếm trận Tiêu Vân lại không thể khống chế Liễu Long Phi, thật quá bất ngờ.
Tám người giao chiến, tình huống cực kỳ đáng sợ.
Chỉ dư âm đã đủ làm chấn thương, thậm chí là giết chết cả cao thủ cảnh giới Huyền Võ.
Ông lão áo xám và người đàn ông đeo mặt nạ đang giằng co trước đó đều đã rút lui, trước khi đi, thanh niên đeo mặt nạ còn kéo cả Lâm Nhất theo.
“Thật mạnh quá!”
“Liễu Long Phi này có thể nói là mạnh đến đáng sợ, ông ta là một con rồng, e rằng kiếm Tiêu Vân không thể giữ chân ông ta quá lâu”.
“Lăng Tiêu Kiếm Các làm thế này là trở mặt với hoàng thất rồi…”
Trận chiến lúc này rung động lòng người, nhưng hai thế lực đứng sau cũng khiến người ta cực kỳ hoảng sợ.
Tứ đại tông môn không dính dáng dến đế quốc, nhưng không tông môn nào có đủ khả năng để trở mặt với đế quốc cả.
Nhưng dù gì Tứ đại tông môn cũng truyền thừa lâu đời, gốc gác vững vàng, đế quốc muốn đánh bại cũng không phải chuyện dễ.
Nếu thật sự đánh nhau, dù Đại Tần đế quốc có thắng cũng phải chịu thiệt hại nặng nề.
Không ai ngờ rằng một tình huống vốn không lớn lao gì và sự quật cường của một thiếu niên lại dẫn đến thay đổi lớn như thế.
Rắc!
Lúc này, biến cố xảy ra, dưới sự tấn công liên tục của bảy thanh kiếm Tiêu Vân, trường thương trong tay Liễu Long Phi cứ thế vỡ vụn.
Trong mắt bảy trưởng lão chấp kiếm lập tức lộ vẻ vui mừng.
“Liễu Long Phi, nhận thương!”
Nhưng vẻ mặt đại hoàng tử trên xe ngựa lại chẳng hề thay đổi, vươn tay vỗ một cái, liền ném ra một thanh trường thương huyết sắc mang ánh lửa chói mắt.
Trường thương ở giữa không trung hoá thành một luồng kinh hồng, phát tán ra sát khí kinh người.
Không biết đã nhuốm hết bao nhiêu máu tươi mà chỉ liếc mắt nhìn thôi đã khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...