Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mọi người nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh tượng vừa mới xảy ra, Hàn Thiên Minh vốn là cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ, cao hơn Lâm Nhất không biết bao nhiêu, vậy mà gã ta lại ra tay một cách cực kỳ xấu xa, cứ nhằm khi Lâm Nhất thu kiếm mới ra tay.
Lúc trước, bất kể Thần Sách Doanh có chết hay bị thương bao nhiêu binh sĩ, gã ta đều thản nhiên như không có việc gì, hệt như một con rắn độc đang nhìn chòng chọc vào con mồi.
Bịch!
Lâm Nhất ngã xuống nền tuyết, kiếm Táng Hoa văng khỏi tay, một chưởng này đã khiến hắn bị thương nặng.
Một chưởng do cao thủ cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ đánh ra, dù đã tránh đi chỗ hiểm thì người thường cũng khó mà thừa nhận nổi.
“Lâm Nhất, đi mau, không cần lo cho ta”.
Trên xe ngựa, Hân Nghiên lớn tiếng hô, khuôn mặt cô tràn đầy đau đớn.
Đát đát đát!
Người của Thần Sách Doanh vẫn còn tập kết phía sau. Trên xe, sắc mặt đại hoàng tử không chút cảm xúc, hai tên khách quý của hội Thanh Huyền ngồi bên cạnh cũng lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt bọn họ vô cùng bình tĩnh, cứ như đang nhìn một người chết vậy.
Những người có mặt tại đây đều lộ vẻ thương tiếc. Thiếu niên ngã xuống giữa một trời gió tuyết, trông thật sự bất lực.
Đại hoàng tử chỉ nói ra một câu, thậm chí không thèm liếc mắt, đã có thể khiến thiếu niên thấy được hậu quả khi chọc tức hắn ta.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sợ là Lâm Nhất sẽ bị mài chết.
Tu luyện kiếm pháp đến cảnh giới tuyệt diệu thì thế nào?
Một người một kiếm, giết Thần Sách Doanh, kiếm hóa cầu vồng thì thế nào?
Tên Hàn Thiên Minh kia không chịu giao chiến với ngươi thì dù kiếm pháp có cao cũng không có chỗ để phát huy.
“Giết!”
Trên khuôn mặt gầy gò của Hàn Thiên Minh lộ vẻ mừng rỡ, ánh mắt gã ta tràn đầy khinh thường.
Gã ta vô cùng hưởng thụ khoái cảm đùa bỡn loại thiên tài cấp bậc yêu nghiệt như thế này. Mười ngày trước, gã ta cũng là một nhân tài kiệt xuất, đáng tiếc đã thất bại khi thăng cấp lên Tử Phủ, cho đến bây giờ vẫn kẹt lại ở cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ.
Thế nên, gã ta có một lòng căm thù sâu sắc và gần như là biến thái đối với nhân tài kiệt xuất cấp bậc yêu nghiệt.
Ầm ầm ầm!
Ngựa chiến ầm ầm lao đến, giữa cơn cuồng phong, đám binh lính Thần Sách Doanh đã sớm tập kết lại lần nữa xông đến theo lệnh của Hàn Thiên Minh. Mặt đất phát ra âm thanh chấn động, tiếng reo hò vang vọng khắp trời đất, khiến lòng người kinh sợ.
“Đi, đi mau!”
Mắt Hân Nghiên đỏ bừng, nghẹn ngào nói.
Trên mặt đất, Lâm Nhất nở nụ cười đắng chát: “Tỷ, ta đã đến thì sẽ không rời đi nếu không có kết quả. Máu còn chưa lạnh, kiếm đã rút ra, sao có thể thu về?”