Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trên quảng trường Tiêu Vân, Mai hộ pháp vừa đến đã nhìn thấy Bạch Đình và Lạc Phong còn đang tranh chấp, bèn nhíu mày.
“Hai người các ngươi đang cãi nhau việc gì?”
Lạc Phong và Bạch Đình vội vàng xoay người lại, vừa nhìn thấy Mai hộ pháp, cả hai đều biến sắc.
“Bẩm Mai hộ pháp, Bạch Đình đòi giết Lâm Nhất trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, thậm chí còn yêu cầu hắn quỳ xuống nhận lỗi”.
Lạc Phong bước tới, thẳng thắn khai báo với vẻ mặt tức giận.
“Ồ?”
Mai hộ pháp mỉm cười nhìn sang Bạch Đình, nhẹ giọng nói: “Bạch Đình, tứ đại hộ pháp và bảy vị trưởng lão chấp kiếm còn chưa quyết định mà ngươi đã quyết định thay chúng ta, có vẻ như chức vụ trưởng lão vẫn chưa đủ xứng với ngươi”.
“Không dám, không dám ạ”.
Rõ ràng đang cười, nhưng lời nói của Mai hộ pháp lại khiến Bạch Đình sợ run bần bật, mồ hôi chảy ròng.
Mai hộ pháp nhìn lướt qua thương tích trên người Lâm Nhất, lạnh lùng bảo Bạch Đình: “Ngươi lại đây, đứng trước mặt ta”.
Bạch Đình không dám phản kháng, cúi đầu thấp thỏm đi tới.
“Mai hộ pháp, ta sai rồi...”
Bạch Đình run giọng nói với vẻ mặt sầu khổ.
“Sai ở đâu? Lâm Nhất vi phạm luật cấm, ngươi muốn giết hắn, đây là chuyện đương nhiên mà”.
Nhưng ông ấy đột nhiên đổi giọng, sắc mặt u ám đến cực điểm, lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi không sai, ngươi chỉ không để bản hộ pháp vào mắt thôi. Cả tông môn có ai không biết Lâm Nhất là người mà ta coi trọng? Dù cho hắn phạm tội lớn ngập trời cũng phải để ta hỏi tội, khi nào lại đến lượt Bạch Đình nhà ngươi khoa tay múa chân hả?”
Bùm!
Trong cơn thịnh nộ, Mai hộ pháp giơ tay chưởng vào người Bạch Đình.
“Ngươi là cái thá gì, cảm thấy bản hộ pháp dễ ức hiếp sao? Thứ không biết điều!”
Một khí thế đáng sợ phát ra từ trên người Mai hộ pháp, tất cả trưởng lão trên quảng trường Tiêu Vân đều kinh hãi, run bần bật.
Đã nhiều năm rồi chưa thấy Mai hộ pháp nổi giận.
Phụt!
Bạch Đình hộc ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng đều tan nát sau cú chưởng này. Toàn thân đau đớn không thể tả, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
“Hộ pháp tha mạng cho, Bạch Đình không dám, xin hộ pháp đại nhân hãy cho ta cơ hội sửa lỗi”.
Bạch Đình quỳ xuống đất, liên tục xin tha trong bộ dạng tóc tai bù xù.