Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
Rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì ở tầng mười?
“Tiểu sư đệ!”
Lâm Nhất vẫn còn nghi hoặc không biết mình có bị truyền tống đến nhầm chỗ hay không, sau khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, hắn mới yên lòng.
Hắn lắc người một cái, thoáng chốc đã đi đến doanh địa của Kiếm Các.
“Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng ra rồi, ai cũng ngóng trông đệ đấy!”
Hân Nghiên cong mắt cười, những bông tuyết rơi lả tả xung quanh càng thêm tô hồng đôi má đáng yêu của cô.
“Tiểu sư đệ, đệ tạo ra truyền thuyết rồi!”, Đường Thông phấn khích đến mức nói năng có chút lộn xộn. Vừa thấy Lâm Nhất, hắn ta lập tức chạy đến.
Từ trên xuống dưới Kiếm Các đều chìm trong vui sướng.
Truyền thuyết ư?
Bảo điện tầng mười cùng lắm chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng thấy mọi người hào hứng như vậy, Lâm Nhất cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng cười.
Lạc Phong và Hân Tuyệt dẫn theo các vị trưởng lão bước nhanh đến, cười nói: “Lâm Nhất, thương tích đã khá hơn rồi!”
Xông thẳng một mạch lên bảo điện tầng mười khó tránh khỏi bị thương.
Tuy nhiên, khi lâm nhất chạm vào cánh sen xanh thì thương tích trên người đã đồng loạt khôi phục.
“Đa tạ trưởng lão quan tâm, ta đã khôi phục nhiều rồi, không còn gì đáng ngại cả”.
Lâm Nhất thành thật đáp.
“Không có gì là tốt rồi”.
Lạc Phong vuốt râu, cười vui vẻ.
Dừng một lúc, dường như nhớ ra điều gì đó, ông ta lập tức nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Lâm Nhất, thương tích của Thủy Vô Ngân và Kinh Tuyệt đều do ngươi gây ra à?”
“Là do ta gây ra!”
Ở bảo điện tầng chín, hai người bọn họ gần như ép hắn vào bước đường cùng, may mà hắn đã luyện hóa một viên đan Càn Khôn Âm Dương, nhờ đó tu vi được thăng cấp lên Huyền Võ tầng chín, nếu không kết cục khó mà nói được.
Nghe Lạc trưởng lão hỏi, Lâm Nhất không hề né tránh, hắn tin tông môn sẽ không trách hắn.
Sắc mặt của Lạc Phong và các vị trưởng lão khác lập tức thay đổi, trong mắt họ lóe lên tia kinh ngạc.
“Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông cũng bại dưới tay ngươi?”
“Ừm!”
“Ba tên đệ tử cốt cán của Hỗn Nguyên Môn là Chương Viêm, Triệu Tuyền cùng Tiêu Minh cũng do ngươi giết?”
“Thuận tay giết mà thôi!”
Hí!
Lâm Nhất đáp một cách dứt khoát khiến không ít người phải hít một ngụm khí lạnh, những ánh mắt dò xét hắn cũng bắt đầu lẳng lặng thay đổi.
Qua lời của Lâm Nhất, rất nhiều sự kiện gây chấn động bỗng trở nên hết sức bình thường.
Mãi một lúc lâu sau, Lạc Phong cười khổ, nói: “Cuối cùng thì ta cũng đã biết vì sao Các chủ lại muốn để ngươi tiến vào Mật cảnh Ma Liên…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...