Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bóng người trước mặt hắn biến mất, lại lần nữa ngồi xếp bằng trên hoa sen xanh.
Trong ánh sáng mờ ảo, người áo trắng tiếp tục nói: “Ngươi rất tự tin, thế nhưng thế giới này rất lớn, ta không sử dụng thực lực vượt quá cảnh giới của ngươi, ta chỉ hiểu về mây hơn ngươi mà thôi. Tuy nhiên, ta sẽ không nói bí mật trong đó cho ngươi biết, muốn biết vì sao một kiếm kia không đâm trúng ta, thì hãy đến tầng 10 tìm ta”.
Vừa dứt lời, hoa sen sanh cùng người áo trắng đồng loạt tan biến.
Lâm Nhất như trút được gánh nặng, đưa tay sờ lên vết thương trên mi tâm, nở một nụ cười cay đắng.
Trong Mật cảnh Ma Liên, hắn một mạch tiến về phía trước, vẫn luôn xuôi chèo mát mái. Dù là đối mặt với Mộ Tu Hàn, cũng vẫn có thể lợi dụng sơ hở để đánh bại đối phương.
Trong vô hình, lòng tin của hắn ngày càng lớn mạnh…
Thất bại trong trận chiến lần này tựa như một ngọn núi đổ ầm xuống, thế nhưng, cũng như một lời cảnh tỉnh, khiến hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Hắn tin tưởng lời của đối phương, bởi vì người nọ không cần thiết phải nói dối.
“Tầng thứ 10 ư? Ta sẽ lên đó!”, Lâm Nhất lẩm bẩm tự nhủ.
“Quên nói với ngươi, đã có người lên tầng sáu rồi đó. Nếu trong vòng một ngày, ngươi vẫn không cách nào tiến lên tầng sáu thì dựa theo quy tắc của bảo điện Hắc Liên, ngươi sẽ bị truyền tống ra ngoài. Đừng lãng phí thời gian nữa”.
Vừa đứng dậy, trong đầu Lâm Nhất chợt vang lên một giọng nói. Hiển nhiên là sợ Lâm Nhất mất quá nhiều thời gian tầm bảo ở tầng năm.
“Đã có người lên đến tầng sáu rồi sao?”
Lâm Nhất cũng không quá kinh ngạc, dù sao thì khảo nghiệm ở tầng năm chủ yếu là tìm kiếm sơ hở mà người áo trắng cố tình để lộ.
Đối với đệ tử cốt cán của tứ đại tông môn thì việc này không tính là khó.
Lại phải chăm chỉ hơn rồi…
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục trong chốc lát, Lâm Nhất triển khai thân pháp. Hắn không hề có ý định che dấu khí tức, cứ thế toàn lực tiến lên.
Dọc đường đi có rất nhiều mật thất, thậm chí có người vì tranh giành dị bảo trong đó mà ra tay tàn nhẫn, tuy nhiên, hắn đều ngó lơ.
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất đã chạy đến đại điện Đa Bảo rực rỡ ánh đèn.
Hào quang trên đài sen Đa Bảo lập lòe, bảo vật bên trong còn chưa xuất hiện.
Hai tên đệ tử tông môn đứng ở hai phía trái phải nhìm chằm chằm vào đài sen, trong mắt lóe lên tia tham lam.
Đến tầng thứ năm, bảo vật xuất hiện trong đài sen đã có giá trị cao đến mức dọa người.
Dưới ánh đèn, vết máu lưu lại trong đại điện vô cùng chướng mắt.
Hiển nhiên, không lâu trước đó, ở đây đã xảy ra một trận ác chiến.
Lâm Nhất cũng không thu lại khí tức, cho nên hắn vừa xuất hiện, hai người canh giữ bên cạnh đài sen lập tức cảm nhận được.