Trên mặt hồ như ngọc phỉ thuý xuất hiện một bóng người, người nọ di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển, đích đến chính là gác xép Thu Diệp Cư nơi hắn đang ở.
Lâm Nhất ngẩn ra, nhưng khi thấy ánh trăng phản chiếu trên đầu người nọ, hắn lập tức nở nụ cười.
Ngoài Lưu Thương ra thì không còn ai khác, nhìn thấy cái đầu trọc kia, Lâm Nhất cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười trên mặt hắn ta.
Lâm Nhất phất tay áo dài, đứng dậy đón khách.
Vèo!
Công tử Lưu Thương vừa tới đã thấy Lâm Nhất ngồi trước bàn: “Lâm huynh đệ, ngươi biết ta sắp đến à?”
“Cứ ngày nào nhìn thấy trên trời xuất hiện một vầng trăng sáng là biết ngay ngươi đến, ta đã chuẩn bị sẵn rượu”.
Lâm Nhất lấy Phượng Hoàng Đài ra, nhẹ giọng cười đáp.
Công tử Lưu Thương sửng sốt, sờ đầu rồi mới hiểu ra, sau đó cười phá lên.
Hắn ta nhìn về phía Phượng Hoàng Đài, vừa ngắm vừa ngâm thơ: “Phượng Hoàng Đài, Phượng Hoàng Đài Thượng Ức Xuy Tiêu. Lòng sợ li hoài biệt khổ, bao nhiêu chuyện, muốn nói lại thôi. Giờ gầy hẳn, không vì tại rượu, chẳng phải thu buồn. Nhớ Vũ Lăng người vắng, khói phủ lầu Tần. Chỉ nước trước lầu tuôn chảy, thương cảm thiếp, sáng tối trông mong. Trông mong mãi, từ nay lại thêm một khối ưu sầu”.
Dứt lời, Lưu Thương đặt bầu rượu xuống, cười bảo: “Đây là rượu ngon, rượu thượng hạng, và cũng là loại rượu có chuyện xưa, nhưng nó là rượu công chúa ban cho ngươi, ta không cần. Ta muốn Hầu Nhi Tửu, muốn Hầu Nhi Tửu của Lâm huynh đệ, muốn Lâm huynh đệ mời ta uống Hầu Nhi Tửu”.
“Không say không về”.
Lâm Nhất vung tay lên cất Phượng Hoàng Đài, sau đó lấy mười vò Hầu Nhi Tửu ra.
Vẻ hưng phấn lập tức thoáng qua trong mắt Lưu Thương, hắn ta cười đáp: “Ta thích Hầu Nhi Tửu, tiếng thơm nổi tiếng khắp thiên hạ. Thế gian này có rất nhiều loại rượu ngon, nhưng đằng sau chúng đều có chuyện xưa, có vui có buồn, cũng có tức giận và ưu sầu. Chỉ có Hầu Nhi Tửu, một bầy khỉ con ủ ra loại rượu ngon này chỉ vì dục vọng ăn uống. Ha ha ha, uống nào! Không say không về!”
Bịch!
Hắn ta đập tay xuống bàn, ôm vò Hầu Nhi Tửu đứng dậy uống ừng ực.
Lâm Nhất thầm toát mồ hôi, công tử Lưu Thương rất xứng với cái tên Lưu Thương, một khi uống rượu vào quả thật khiến người ta mặc cảm không bằng.
Lưu Thương uống cạn một vò rượu: “Quá đã! Lâm Nhất, ngươi cũng uống đi nào. Hôm nay ngươi toả sáng rực rỡ, rạng danh khắp Đại Tần nên phải uống mấy chén, không đúng, phải uống hơn mấy vò”.
Lâm Nhất bật cười, rót cho mình một chén rồi uống cạn.
Đêm nay từ biệt, không biết đến khi nào mới được gặp lại, hai người ngồi dưới ánh trăng, vui vẻ uống rượu.
Lúc nửa tỉnh nửa say, Lâm Nhất hỏi một câu, nói rằng dù hắn có tu luyện Long Hổ Quyền và Chư Thiên Ấn kiểu gì cũng không thành công.
Lưu Thương cười vênh váo, giơ tay chỉ vào đầu trọc của mình, cười không trả lời.
Lâm Nhất trầm giọng: “Ý ngươi là không thể miễn cưỡng tu luyện Chư Thiên Ấn, phải dùng não để suy nghĩ, dùng tâm để tu luyện ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...