Sau đó căn cứ vào tích phân thứ hạng, tiến hành phân chia lợi ích.
Phương thức này rất thông minh.
Một là có thể dùng phương thức tương đối hòa bình để giải quyết mâu thuẫn giữa gia tộc.
Thứ hai, có thể kích thích ý chí chiến đấu của thế hệ trẻ đồng lứa trong các gia tộc, là cục diện cùng thắng.
“Đã định xong thí sinh của chúng ta chưa?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Vẫn còn đang bàn bạc”, Tùy Vân trả lời: “Ba người Diệp Hoàng, Diệp Long và Cầm Dao khả năng sẽ xuất chiến, hai người còn lại vẫn còn đang quan sát biểu hiện của bọn chúng”.
Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Nhanh lên, sau khi chọn xong bảo bọn chúng qua chỗ ta để mở cái lò nhỏ cho bọn chúng”.
“Tình hình đội sổ của nhà họ Diệp đã đến lúc thay đổi một chút rồi”.
Tùy Vân mặt tươi cười, ông ta biết một chút về thủ đoạn của đại ca.
Cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này nhất định là trận chiến nhà họ Diệp quật khởi!
“Được rồi, đệ đi làm việc đi, thu xếp ổn thỏa đám thành viên mới kia của nhà họ Diệp”.
Ba người Giang Phỉ đã tới nhà họ Diệp được năm ngày.
Sau lần trước gặp Diệp Hoàng ở Cao Lĩnh, các nàng liền cùng đi đến trấn Ngô Đồng.
Tình hình của trấn Ngô Đồng hoàn toàn vượt xa khỏi tưởng tượng của nàng ta.
Nàng ta chưa từng nhìn thấy tu sĩ giữa các địa vực khác nhau có thể đồng tâm hiệp lực đứng chung một chỗ.
Nàng ta chưa từng nhìn thấy con cháu của một gia tộc lớn có thể nhận được sự ủng hộ của đông đảo tán tu.
Hành động Diệp Hoàng làm khiến nàng ta say mê.
Vì vậy sau khi bàn bạc, Giang Phỉ dứt khoát quyết định gia nhập vào đội ngũ của Diệp Hoàng, hơn nữa còn đi theo cô bé đến nhà họ Diệp ở thành Vân Tiêu.
Mới tới mấy ngày, đúng là không tệ.
Nơi này tài nguyên đầy đủ sung túc, mỗi người đều tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Nhất định chính là thánh địa tu luyện trong mơ.
Nhưng vào ngày hôm qua đã xảy ra chuyện khiến nàng ta lo lắng.
Vệ Nguyên tuổi hơi nhỏ, khi đang dùng trứng mãng xà xanh đổi điểm cống hiến thì lại xảy ra mâu thuẫn với người nhà họ Diệp.
Người đó tên Đậu Hoa, nghe nói là người bên nhà đẻ phu nhân nhị lão gia nhà họ Diệp.
Lúc Giang Phỉ và Hồ Văn chạy đến, Vệ Nguyên đã bị Đậu Hoa bắt đi, nói Vệ Nguyên coi thường nhà họ Diệp, phải đưa đến đội chấp pháp.
Người như Đậu Hoa đám dã tu các nàng có thể chọc nổi sao?
Nghĩ đến Vệ Nguyên lần này lành ít dữ nhiều, Giang Phỉ liền âm thầm phiền muộn, nàng ta không nên hồ đồ ở trong gia tộc lớn này.
Hôm nay chính là ngày xét xử Vệ Nguyên, hai người Giang Phỉ và Hồ Văn tâm tình nặng nề đi tới chấp pháp đường của nhà họ Diệp, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Các nàng chỉ hy vọng Đậu Hoa có thể thương xót tha mạng cho Vệ Nguyên.
Có lẽ sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì.
“Phỉ tỷ, hay là chúng ta đi tìm Hoàng tiên tử đi”, Hồ Văn nói.
“Được rồi”, Giang Phỉ lắc đầu: “Đó là người nhà nhị lão gia, Hoàng tiên tử cũng không dễ xử lý cho lắm, đừng cho nàng ấy thêm phiền phức”.
Hồ Văn trầm mặc, đúng vậy, đại gia tộc nước sâu, có lẽ vì một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cho Diệp Hoàng phải trả giá rất lớn.
Các nàng không thể làm như vậy.
Muốn trách thì trách các nàng bình thường quá bảo vệ Vệ Nguyên, cậu ta vốn không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hiểm ác.
Hai người ở bên ngoài chấp pháp đường nôn nóng chờ đợi hơn nửa canh giờ.
Lúc này, một thân ảnh mập mạp đi ra từ chấp pháp đường.
Chính là Đậu Hoa!
Giang Phỉ thấy vậy, vội vàng bước nhanh về phía trước, giọng nói gấp gáp: “Đậu công tử, đều do bọn ta không đúng, xin ngài nương tay tha cho Vệ Nguyên!”
“Nếu ngài nhìn thấy bọn ta không thuận mắt, bây giờ bọn ta cút khỏi nhà họ Diệp, không bước vào thành Vân Tiêu nửa bước!”
“Đậu công tử, thật sự cầu xin ngài”.
Giang Phỉ nói xong, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có người kéo tay áo nàng ta.
Quay đầu nhìn lại, chính là Hồ Văn.
Vẻ mặt nàng ta quái dị nhìn chằm chằm Đậu Hoa.
Giang Phỉ khẽ cau mày, cũng nhìn sang.
Nhất thời ngây người như phỗng.
Chỉ nhìn thấy Đậu Hoa mặt vốn tròn trịa cũng sắp biến thành một quả cầu, sưng vù lên.
Ánh mắt gã hồng hồng, rõ ràng đã từng khóc, hơn nữa còn có một hàng nước mũi dính trên miệng.
Một bên mặt thấy rõ ràng một dấu bàn tay rất lớn.
Giang Phỉ ngây ra.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc các nàng còn đang ngơ ngác, Đậu Hoa há miệng phun ra một câu “Xin lỗi”, sau đó lau nước mắt xoay người chạy đi.
Hai người liền ngây ngốc.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Lúc này, hai người đi ra từ chấp pháp đường.
Một người là Vệ Nguyên, ở sau lưng cậu ta là một người đàn ông trung niên vô cùng uy nghiêm.
Giang Phỉ vội vàng tiến lên, kéo Vệ Nguyên nhìn trái nhìn phải, nàng ta lo lắng hỏi: “Đệ không sao rồi?”
“Đương nhiên là không sao rồi, đệ đã nói mà, chuyện này đệ đúng mà”, Vệ Nguyên cười hì hì.
Vẻ mặt Giang Phỉ phức tạp nhìn Vệ Nguyên, đột nhiên tát một cái vào mặt cậu ta.
“Đệ biết mình gây ra đại họa gì chưa? Đệ biết bọn ta lo cho đệ thế nào không hả?”
“Sau này nếu lại dám hành xử kích động, đệ đi một mình thôi”.
Vệ Nguyên xị mặt, nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Giang Phỉ, cậu ta thấp giọng nói: “Phỉ tỷ, đệ biết lỗi rồi”.
“Ta nuông chiều đệ quá rồi!”
Giang Phỉ vẫn không kìm nổi giận.
“Thanh niên mà, một tấm lòng son cũng tốt”, đột nhiên người trung niên sau lưng Vệ Nguyên nói.
Giang Phỉ nhìn ông ta, khẽ thở dài: “Tấm lòng son thường là chìa khóa tử vong”.
“Nếu nó vẫn như vậy, sớm muộn gì cũng bỏ mạng”.
Người trung niên không nói gì, chỉ vuốt râu, khẽ mỉm cười.
“Vẫn chưa hỏi ngài là?”, Giang Phỉ chắp tay nói.
“Ta chính là chấp pháp xét xử Vệ Nguyên lần này”, người trung niên nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...