Độc Tôn Tam Giới

So sánh xuống dưới, Bạch Hổ Hầu truyền nhân cũng tốt, Chu Tước Hầu truyền nhân cũng tốt, Huyền Vũ Hầu truyền nhân cũng tốt, đều phải kém sắc một ít.

Tám người này đi cùng một chỗ, tuy khí chất mỗi một cái đều là nhân trung long phượng, nhưng mà Long Cư Tuyết cùng Long Ngâm Dã y nguyên có cảm giác hạc giữa bầy gà, để cho người liếc mắt liền phân biệt ra.

- Móa nó, cuồng cái gì cuồng chứ? Lão tử sớm muộn gì cũng làm gục xuống các ngươi.

Tuyên Bàn tử là hâm mộ ghen ghét hận trắng trợn.

Không phải hắn trời sinh lòng dạ hẹp hòi, mà là ở trong mắt những người này, cho tới bây giờ là không có coi Tuyên Bàn tử hắn là người. Tuyên Bàn tử đây là xuất phát từ một loại tâm lý trả thù sau khi bị khinh bỉ.

Sau khi Giang Trần liếc qua, mí mắt liền khép lại. Hắn đối với những cử động ra vẻ thanh cao này, cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Tứ đại chư hầu này cố ý tạo thế, cố ý đem mình phủ lên một bậc cao nhân, đơn giản là hướng chư hầu truyền nhân khác thị uy, gõ chư hầu khác, không nên có ý đồ khiêu chiến vị trí của bọn hắn.

Đây là một loại bản năng bảo hộ địa bàn, Giang Trần chỉ xì mũi coi thường.

Nếu như chư hầu ở dưới, thật sự có thực lực cường đại, là tuyệt đối sẽ không bởi vì bọn họ tạo thế, liền buông tha cho cơ hội khiêu chiến.

Vị trí chư hầu, là dựa vào đánh ra, mà không phải sĩ diện bày ra.

- Giang Trần!

Lúc này đây, lại là Chu Tước Hầu truyền nhân Hồng Thiên Đồng mở miệng đầu tiên.


- Giang Trần, nghe nói Giang Hãn Hầu phủ ngươi xảy ra đại sự, sao ngươi lại tới đây?

Hiện tại Bạch Chiến Vân ngộ rồi, sẽ không làm người tích cực dẫn đầu cho Long Cư Tuyết. Hồng Thiên Đồng tự nhiên rất vui sướng tiếp nhận nhiệm vụ quang vinh kia.

- Ngươi là ai? ự tình của Trần ca, liên quan gì đến ngươi?

Tuyên Bàn tử cũng mặc kệ ngươi là Tứ đại chư hầu gì, ở trong mắt Bàn tử, không phải người của mình, vậy đều là người xấu!

- Mập mạp chết bầm, lão tử của ngươi không dạy ngươi lễ nghi quý tộc sao?

Hồng Thiên Đồng đối với loại mặt hàng như Tuyên Bàn tử, là miệt thị xuất từ bản năng.

Giang Trần mày kiếm nhảy lên, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét Hồng Thiên Đồng:

- Ngươi là khiêu khích ta sao? Nếu là khiêu chiến, thì nói nhanh. Không phải mà nói, cút!

- Giang Trần đúng không?

Long Ngâm Dã ở bên người Long Cư Tuyết, một đôi mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, sát khí cuồng dã kia, không che dấu chút nào hướng Giang Trần tuôn qua.

- Ta nghe nói qua ngươi, còn giống như giáo huấn qua phế vật Bạch Chiến Vân này? Rất tốt, ta hi vọng đến lúc đó không để cho ta thất vọng.

Bạch Chiến Vân đứng ở cách đó không xa, nghe được Long Ngâm Dã vậy mà công nhiên mắng hắn phế vật, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng vẫn còn nhịn được nộ khí.

Ngược lại là Giang Trần, sau khi tu luyện Tâm lực, khí độ của hắn rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều.

Đối mặt khẩu khí của Long Ngâm Dã trên cao nhìn xuống, Giang Trần mí mắt cũng không có nhảy thoáng một phát:

- Một đám ruồi, om sòm!

- Chửi hay lắm, có bản lãnh gì, lên trên Tiềm Long thi hội bày ra, ở chỗ này đấu mồm mép, chỉ là hầu tử?

Tuyên Bàn tử cũng là mặt mũi tràn đầy khinh bỉ.

Sắc mặt Long Ngâm Dã phát lạnh, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trong sân rộng, một đạo kiếm khí kinh người bay tới, nương theo lấy kiếm khí như cầu vồng rơi xuống, thân ảnh uyển chuyển của Câu Ngọc công chúa đột nhiên hiện ra!

- Chân khí hóa vồng? Mười một mạch Chân khí đại sư?


Hiện trường một hồi xôn xao, ánh mắt nhìn qua Câu Ngọc công chúa, đều nhiều thêm vài phần kính sợ.

Chân khí đại sư, Đông Phương Vương Quốc cũng có một ít. Nhưng mà những chân khí đại sư kia, đại bộ phận đều là mười mạch chân khí.

Có thể tu luyện tới mười một mạch chân khí, là hai tay tính cũng dư a.

Mà Câu Ngọc công chúa dùng hai mươi tuổi, vậy mà gia nhập hàng ngũ mười một mạch Chân khí đại sư, làm sao có thể không khiến người giật mình?

Ngay cả Long Ngâm Dã, đôi mắt cuồng dã cũng phóng tới trên người Câu Ngọc công chúa, trong lúc nhất thời vậy mà đã quên xung đột với Giang Trần.

Mà Long Cư Tuyết, trên khuôn mặt diễm lệ kia, ẩn ẩn hiện lên một đạo sát cơ không người thấy rõ. Cái sát cơ này chợt lóe lên, khóe miệng lại khôi phục mỉm cười thản nhiên.

Phảng phất mười một mạch chân khí đối với nàng mà nói, cũng không quá đáng là như thế mà thôi.

Câu Ngọc công chúa xuất hiện, lại làm cho thanh âm trong hiện trường hết thảy biến mất.

Dù sao, thân phận người tổng phụ trách Tiềm Long thi hội, làm cho tất cả chư hầu truyền nhân ở đây đều có vài phần kiêng kị, vạn nhất chọc giận Câu Ngọc công chúa, âm thầm cho ngươi mấy chướng ngại, vậy liền cái được không bù đắp đủ cái mất.

Tiềm Long thi hội, loại thịnh hội hai mươi năm một lần này, có thể nói là cả nước tham dự. Sau khi Câu Ngọc công chúa xuất hiện, rất nhanh liền có hai đội Thiên Đô quân cường giả, từ đại đạo chạy tới, chiếm cứ hai bên đường, bắt đầu giới nghiêm.

Đây là đương kim quốc quân sắp giá lâm.

Đông Phương Lộc tinh thần vô cùng phấn chấn, bước chân trầm ổn hữu lực, đôi mắt hổ nhìn quanh tầm đó, nghiêm nghị sinh uy.

- Ngô hoàng vạn tuế, Đông Phương Vương Quốc vạn tuế!

Tất cả quần thần nhao nhao quỳ xuống, nghênh đón quốc quân đến.


Mà một trăm lẻ tám lộ chư hầu, cũng phân biệt tìm tới khu vực của mình, riêng phần mình nhập tọa.

Đông Phương Lộc vào trong hội trường, trung khí mười phần nói:

- Đông Phương Vương Quốc ta, truyền thừa ngàn năm, từ trước đến nay chú trọng võ đạo truyền thừa. Vì hiển lộ võ đạo uy phong, thúc giục chư hầu, hai mươi năm một lần Tiềm Long thi hội này, trẫm thập phần coi trọng. Vừa gặp thịnh hội, chứng kiến các lộ chư hầu tư thế oai hùng, hào kiệt muôn hình vạn trạng, trẫm lòng rất an ủi.

- Hôm nay, triều đình của ta một trăm lẻ tám lộ chư hầu hội tụ, phong vân tế hội. Bởi vì cái gọi là, giang sơn luôn có nhân tài xuất hiện, trẫm hi vọng, mỗi một lộ chư hầu, đều có thể thể hiện ra diện mạo mới, phát huy tiềm lực của các ngươi. Đem truyền thống sùng võ của triều đình ta, tiếp tục phát dương quang đại.

Đông Phương Lộc cũng không có thao thao bất tuyệt, đơn giản nói vài câu, liền đem chủ đề giao lại cho Câu Ngọc công chúa. Dù sao, Câu Ngọc công chúa mới là người tổng phụ trách Tiềm Long hội thử.

- Bệ hạ, Yến Cửu Trang có một chuyện bẩm báo.

Ngay khi Đông Phương Lộc nói xong, Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang lại đứng dậy, khom người nói.

- A? Yến hầu có chuyện gì?

Đông Phương Lộc cười nhạt nói.

- Bệ hạ, thần nghe nói, Giang Hãn Hầu kia thân mang bệnh nặng, thậm chí nghe đồn hắn đã không còn nhân thế. Nghĩ tới Giang Hãn lãnh địa kia nằm ở Nam Cương của triều đình ta, chính là cứ điểm binh gia. Nếu Giang Hãn Hầu lâu không hiện thân, chỉ sợ bọn đạo chích Nam Cương, sẽ thừa cơ làm loạn. Thần khẩn cầu, ở trước khi Tiềm Long thi hội bắt đầu, phải chăng đem quyền sở hữu Giang Hãn lĩnh Chư Hầu Lệnh, trước nghị định một chút?"

Giang Hãn lĩnh, Chư Hầu Lệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui