Độc Tôn Tam Giới

- Huyết mạch, căn cốt, thiên phú,… đều có thể thu nhỏ lại. Mà ưu thế ta có được, ở Thần Uyên Đại Lục, không người nào có.

Nội tâm Giang Trần tràn ngập tự tin. Lần này đến Đan Càn Cung, Giang Trần nhận thức thế giới này, cũng sâu thêm một bước, lòng tự tin cũng tiến thêm một bước.

- Chí Tôn khu, thiên tài Thiên Nguyên cảnh, Huyễn Ba Sơn đan đấu, còn có Vạn Tượng Tiềm Long Bảng, Vạn Tượng đại điển, Vạn Tượng Cực Cảnh...

Một đám khiêu chiến, làm cho ý chí chiến đấu của Giang Trần tăng cao.

Hắn biết rõ, những khiêu chiến này, là đá mài đao cho mình nhanh chóng phát triển. Tốc độ tu vi tăng lên của hắn đã rất khoa trương. Nhưng mà, hắn cảm thấy chưa đủ như trước.

- Năm đó phụ thân để lại một phong thư, cách ta mà đi. Một mình lao tới Thượng Bát Vực. Mấy năm đi qua, tuy tu vi của ta tiến vào Nguyên cảnh, nhưng so sánh thiên tài của Thượng Bát Vực, chênh lệch như trước cực lớn. Nếu như bây giờ ta đi Thượng Bát Vực, phụ thân nhất định sẽ không thích.

Nghĩ đến phụ thân Giang Phong, trong nội tâm Giang Trần liền lo lắng. Người phụ thân kia, ở thời điểm hắn vừa tới thế giới này, cho hắn nhiều ủng hộ như vậy, nhiều chiếu cố như vậy. Làm cho Giang Trần từ đáy lòng, đã đồng ý người phụ thân kia.

Mà Giang Phong làm người trọng tình trọng nghĩa, càng làm cho Giang Trần kính nể.

- Thánh Cảnh... Một khi tiến vào Thánh Cảnh, ta phải đi Thượng Bát Vực. Ta nhất định phải để cho danh tiếng của Giang Trần ta, truyền khắp Thượng Bát Vực, để cho phụ thân biết rõ, Giang Trần ta không có cô phụ kỳ vọng của hắn.

Năm đó ở trong thư, Giang Phong từng kiên định cảnh cáo Giang Trần, trước khi thực lực của Giang Trần đại thành, không thể đi Thượng Bát Vực tìm hắn.

Vốn Giang Trần cảm thấy, sau khi tiến vào Nguyên cảnh, liền tính toán đại thành rồi.

Nhưng hôm nay xem ra, nếu muốn ở Thượng Bát Vực xưng là thực lực đại thành, Nguyên cảnh là xa xa không đủ. Thánh đạo, là cất bước thấp nhất.


Giang Trần tin tưởng, nếu như mình tiến vào Thánh đạo, tới Thượng Bát Vực, phụ thân sẽ không có bất kỳ đạo lý phản đối.

Chỉ là, những năm này, Giang Trần suy nghĩ tới Thượng Bát Vực hiểm ác, liền lo lắng cho phụ thân không thôi.

- Ân, thời gian cấp bách, mỗi một ngày đều không thư giãn được.

Tâm niệm của Giang Trần càng kiên định, lại lần nữa tu luyện.

Ba ngày sau, Giang Trần xuất quan.

Mộc Cao Kỳ cũng tới chơi, vừa thấy mặt đã rất kích động:

- Trần ca, Chí Tôn khu mở ra bốn động phủ, ngươi biết không?

Giang Trần gật đầu:

- Ngươi đã báo danh?

Mộc Cao Kỳ hưng phấn gật đầu:

- Ta vốn đã bỏ qua thời gian báo danh, nhưng mà ta đi cầu Vân Niết trưởng lão thoáng một phát. Hắn biết đoạn thời gian trước ta cùng ngươi ra ngoài lịch lãm, cho nên đáp ứng giúp ta báo cáo bổ sung. Trần ca, lần này thiên tài đan đạo, cũng có hai danh ngạch. Nếu như ngươi và ta đều có thể xông vào Chí Tôn khu thì tốt rồi.

Giang Trần cười nói:

- Ngươi có lòng tin không?

Mộc Cao Kỳ nghĩ chỉ chốc lát:

- Ta cũng nghĩ qua, thiên phú luyện đan của ta, ở trong các đệ tử hạch tâm, cũng coi như hàng đầu. Hơn nữa rất nhiều thiên tài đan đạo, bọn hắn đồng dạng là thiên tài võ đạo. Có lẽ bọn hắn sẽ đi cạnh tranh danh ngạch võ đạo. Cho nên, ta cảm thấy vẫn có hi vọng.

- Cao Kỳ, ngươi người này, cái gì cũng tốt, chỉ là có đôi khi quá mức vô danh. Muốn tranh, thì toàn lực ứng phó, đối với mình tràn ngập tự tin. Ngươi là Tiên Thiên Mộc Linh thể, thiên phú đan đạo siêu tuyệt. Ta lại cho ngươi Băng Hỏa Linh Châu, ngươi ở phương diện khống hỏa, sẽ càng thêm tỉ mỉ. Tăng thêm Mộc Linh tuyền tẩy lễ, nếu như ngươi còn không có tự tin, vậy thì sao có thể tham gia?

Mộc Cao Kỳ cười hắc hắc, tính cách của hắn trời sinh cẩn thận khiêm tốn. Trên thực tế, hắn đối với lần khiêu chiến danh ngạch Chí Tôn khu này, vẫn có tin tưởng rất lớn.

- Lần này, may mắn mà có Vân Niết trưởng lão toàn lực tranh thủ.

Mộc Cao Kỳ thở dài.

- Hảo hảo chuẩn bị đi, ta và ngươi gặp lại ở Chí Tôn khu.


Giang Trần khích lệ nói.

Bây giờ Giang Trần đã chuẩn bị mọi sự, sau khi bế quan, thu hoạch càng hóa thành thực chất. Hiện tại, tuy Giang Trần là Nguyên cảnh tam trọng, nhưng dù đi cạnh tranh danh ngạch võ đạo, Giang Trần cũng có lòng tin.

Tiễn Mộc Cao Kỳ, Giang Trần quyết định đi bái phỏng Diệp Trọng Lâu lão gia tử.

Đối với Diệp Trọng Lâu, Giang Trần vẫn có tình cảm đặc thù.

Ở liên minh 16 nước, nếu như cần phải tìm một trưởng bối trợ giúp vô tư cho hắn, như vậy chỉ có Diệp Trọng Lâu rồi.

- Giang Trần, ngày hôm nay ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?

Diệp Trọng Lâu nhìn thấy Giang Trần, cũng vui mừng quá đỗi.

Hắn là Nguyên cảnh lão tổ của Bảo Thụ Tông, dẫn thiên tài Bảo Thụ Tông đi vào Đan Càn Cung. Nhưng trên thực tế, Diệp Trọng Lâu ở trong Đan Càn Cung, lại không có bao nhiêu cảm giác tồn tại.

Nếu như không phải cân nhắc đến vấn đề kết minh, những người phía dưới kia, thậm chí sẽ không đem hắn để vào mắt.

Cũng may, có Đan Trì cung chủ, mọi người đối với Diệp Trọng Lâu, biểu hiện còn không tính quá hung hăng càn quấy.

Nhưng dù vậy, Diệp Trọng Lâu ở chỗ này, mỗi ngày vẫn gặp phải rất nhiều sắc mặt không tốt, thậm chí là một ít tin đồn nhãm.

Lão gia tử lòng dạ rộng rãi, cũng biết Bảo Thụ Tông là trèo cao Đan Càn Cung, cho nên, những tin đồn này hắn đều cười cười bỏ qua.

Nhưng ở sâu trong nội tâm, lão gia tử cao ngạo nửa đời, dù sao vẫn còn có chút buồn bực.

Chỉ là, tu vi Nguyên cảnh của hắn, ở Đan Càn Cung, thật đúng là không đủ xem. Cho dù là một gã chấp sự bình thường của Xuân Thu Đường, tu vi cũng không thấp hơn hắn.


Nhãn lực của Giang Trần rất tốt, thấy tinh thần diện mạo của lão gia tử, liền biết rõ lão gia tử ở chỗ này qua cũng không quá hài lòng.

- Lão gia tử, ở chỗ này, có phải không quá hài lòng hay không?

Diệp Trọng Lâu than nhẹ một tiếng, ngược lại an ủi Giang Trần:

- Giang Trần, ta một bó tuổi rồi, nhân tình ấm lạnh gì chưa thấy qua? Thực sự không có gì. Chỉ cần các ngươi hảo hảo, lão phu chịu chút ủy khuất, thì tính là cái gì?

Giang Trần lại không nghĩ như vậy, lão gia tử ở Thiên Quế Vương Quốc, cao cao tại thượng, hưởng thụ phú quý cùng địa vị tôn sùng, nếu như mỗi ngày bị người khác khinh khỉnh, hắn sao có thể dễ chịu?

- Nếu lão gia tử qua không hài lòng, theo ta đi Đan Hà Cốc a.

Diệp Trọng Lâu khoát tay chặn lại:

- Thôi thôi, ngươi bây giờ là thời điểm đằng phi, không nên vì chút chuyện của lão phu, mà ảnh hưởng tới tâm cảnh của ngươi. Giang Trần, ta nghe nói sự tình của ngươi ở Đan Hà Cốc, rất tốt, trận chiến cùng Ngôn Hồng Đồ, đánh ra uy phong của Bảo Thụ Tông chúng ta a.

Giang Trần cười ha ha, loại tiểu nhân vật như Ngôn Hồng Đồ, Giang Trần thật đúng là đã quên hắn.

- Đúng rồi, mấy người bọn hắn, hiện tại như thế nào?

- Thang Hồng không tệ, tu vi tiến triển nhanh nhất, ba người khác, Liên Thương Hải coi như được thông qua. Thiết Đạt Chí cùng Tạ Vũ Phàm, tư chất kém một chút. Chỉ sợ là không có hi vọng tiến vào Nguyên cảnh.

Lão gia tử cũng than nhẹ, hiển nhiên là không nhìn tốt Thiết Đạt Chí cùng Tạ Vũ Phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui