Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không có nói tiếp, mà hỏi:
- Đan Hà Cốc này, chẳng lẽ còn phân ra khu vực sao?
- Phân ra. Có tất cả bốn khu. Theo thứ tự là Lăng Vân khu, Vô Song khu, Kình Thiên khu, còn có Chí Tôn khu. Lăng Vân khu này, xem như ở trong đệ tử hạch tâm, là khu vực dưới chót nhất. Vô Song khu cao hơn một chút. Đệ tử hạch tâm đỉnh cấp chính thức, đều ở Kình Thiên khu cùng Chí Tôn khu. Đương nhiên, có tư cách vào nhập Chí Tôn khu, đều là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung. Loại nhân vật này, không có mấy người. Cái kia đều là thiên tài có tư cách trùng kích Thánh đạo. Cùng chúng ta chênh lệch quá lớn.
Mộc Cao Kỳ nói đến Chí Tôn khu, trong khẩu khí cũng tràn đầy kiêng kị cùng sùng bái.
- Ngôn Hồng Đồ, là bá chủ của Lăng Vân khu, đúng không?
- Có thể nói như vậy. Thực lực của Ngôn Hoành Đồ sư huynh, kỳ thật có thể tiến vào Kình Thiên khu. Bất quá, hắn khống chế Lăng Vân khu, có rất nhiều chỗ tốt, ở chỗ này làm Vương, tự nhiên không muốn đi Kình Thiên khu.
Khống chế Lăng Vân khu, có các loại nịnh bợ, hiếu kính, thậm chí còn có thể thu phí bảo hộ, tuyệt đối là vị trí mập chảy mỡ, Ngôn Hồng Đồ nguyện ý ly khai mới lạ.
Mộc Cao Kỳ hiển nhiên không muốn nói quá nhiều về Ngôn Hồng Đồ, chỉ nhắc nhở Giang Trần, không thể đắc tội Ngôn Hồng Đồ, tốt nhất là nhường nhịn.
Thậm chí, Mộc Cao Kỳ nguyện ý thay Giang Trần dùng tiền tiêu tai.
- Giang Trần huynh, nếu như ngươi cảm thấy không bỏ được mặt mũi, hoặc không muốn tốn hao. Ta có thể cho chút ít đan dược, đi lừa gạt hắn thoáng một phát, kết thúc việc này. Hắn được chỗ tốt của ngươi, trong thời gian ngắn sẽ không có ý tứ tìm ngươi gây chuyện rồi.
Tính cách của Mộc Cao Kỳ cẩn thận, phong cách xử sự của hắn, là mềm yếu. Tình nguyện dùng tiền tiêu tai, cũng không muốn chống lại thoáng một phát.
Giang Trần ngược lại không khinh bỉ Mộc Cao Kỳ, hắn biết, Mộc Cao Kỳ ở Đan Càn Cung không có chỗ dựa gì, thiên phú võ đạo cũng không phải thiên chi kiêu tử. Loại người cầu sinh tồn trong khe hẹp này, lý niệm sinh tồn nhất định là cẩn thận và hèn mọn.
Đây không phải Mộc Cao Kỳ sai.
Lại nói một ít lời nói khách khí, Mộc Cao Kỳ mới cáo từ. Lúc gần đi, lại dặn đi dặn lại, bảo Giang Trần không nên cứng đối cứng với Ngôn Hồng Đồ.
Giang Trần cười trừ:
- Cao Kỳ đạo hữu yên tâm, sự tình ta và ngươi ước định, sẽ không chậm trễ.
Chưa bao giờ Giang Trần tận lực đi khiêu khích ai, nhưng cũng sẽ không tận lực đi nịnh nọt ai.
Nếu Ngôn Hồng Đồ muốn làm bằng hữu, có thể, Giang Trần tự nhiên sẽ dùng bằng hữu chi đạo đối đãi.
Nếu như muốn giẫm Giang Trần hắn, vậy hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Tựa như Đan Trì Thánh giả nói, sinh tồn trong môn tông, vĩnh viễn không tránh được cạnh tranh, không tránh được nội chiến.
Thế giới Võ đạo, là mạnh được yếu thua.
Ngôn Hồng Đồ này không có thù với Giang Trần hắn, đơn giản là muốn áp chế hắn, mượn chuyện này đề cao uy tín, củng cố địa vị thống trị của Ngôn Hồng Đồ hắn ở Lăng Vân khu.
Bất quá, Giang Trần không để mình bị đẩy vòng vòng.
Võ đạo chi lộ, không phải không thể lui một bước, mà là có cần phải lui một bước hay không.
- Mộc Cao Kỳ này, cũng không phải người gian ác. Chỉ là tính cách mềm yếu một ít. Ở trong khe hẹp sinh tồn, ngược lại cũng không phải nói lăn lộn ngoài đời không nổi, nhưng mà người lập chí võ đạo đỉnh phong, tính cách như hắn, vẫn là khuyết thiếu một chút nhuệ khí cùng mũi nhọn.
Ấn tượng của Giang Trần đối với Mộc Cao Kỳ không xấu, vuốt vuốt những đan dược mà Mộc Cao Kỳ tiễn đưa.
Đan dược đối với Giang Trần mà nói, lực hấp dẫn không lớn.
Bất quá, danh khí Mộc Tiểu Tiên của Mộc Cao Kỳ, lại không phải hư danh nói chơi.
Phẩm chất đan dược này, phóng nhãn liên minh 16 nước, đủ điên cuồng.
Nhất là Cố Linh Đan, Mộc Cao Kỳ đưa ra ba bốn mươi viên.
- Mộc Cao Kỳ này, cũng không phải người nhỏ mọn nha.
Cố Linh Đan đối với Nguyên cảnh mà nói, tác dụng không lớn, nhưng đối với Tiên cảnh, tác dụng lại rất nhiều.
Mộc Cao Kỳ dám nói Cố Linh Đan này có thể so với Xan Hà Xích Quả, dù có chút khoa trương, nhưng không kém quá nhiều.
Giang Trần kêu bọn người Câu Ngọc lên, phân cho mỗi người bốn viên.
Còn lại bảy tám viên, Giang Trần ý định cho Thang Hồng bốn viên, người khác, một người một viên.
Tuy Giang Trần không có giao tình gì với những người kia, nhưng tốt xấu đều đến từ Bảo Thụ Tông, cũng coi như đồng tâm hiệp lực. Một người đưa một viên, coi như là một nhân tình.
Về phần Bồi Nguyên Đan, chỉ có năm viên. Giang Trần nắm Bồi Nguyên Đan vào lòng bàn tay xem xét, biết rõ loại đan dược phẩm chất này, với hắn mà nói, là có một chút tác dụng, nhưng mà dùng thưởng thức của Giang Trần, phẩm chất của Bồi Nguyên Đan này, hắn là không thoả mãn.
Lưu lại hai viên, còn lại, hắn ý định cho Diệp Trọng Lâu toàn bộ.
Lão gia tử đột phá Nguyên cảnh, mặc dù không có đào tận tiềm lực, nhưng không gian tiến bộ khẳng định không cách nào như người trẻ tuổi.
Những Bồi Nguyên Đan này, có lẽ thích hợp Diệp Trọng Lâu.
Ngược lại là Thất Tinh Tụ Nguyên Đan khôi phục nguyên khí kia, đối với Giang Trần mà nói, lại rất khó được.
Lĩnh vực đan dược này, lúc trước Giang Trần cũng luyện chế qua, tại Đông Phương Vương Quốc, luyện chế Thương Hải Đan, đến nay vẫn còn thịnh hành ở liên minh 16 nước.
Chỉ có điều, Thương Hải Đan kia chỉ dùng ở Chân Khí cảnh, Tiên cảnh sử dụng, hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều.
Tiến vào Nguyên cảnh, Thương Hải Đan đã xa xa không cách nào thỏa mãn yêu cầu.
- Thất Tinh Tụ Nguyên Đan? Hồi nguyên tụ khí... Xem ra, tiến vào Đan Càn Cung, ta phải nhập gia tùy tục, ở lĩnh vực đan dược này, cũng phải coi trọng.
Đan Càn Cung, đây là một tông môn dùng đan dược lập tông.
Ở tông môn này, nếu như không biết luyện đan, vậy cũng không phải là một đệ tử Đan Càn Cung hợp cách.
Muốn nói luyện đan chi đạo, hai năm trước chẳng qua là Giang Trần không có thời gian nghiên cứu, nếu chăm chú, ở Thần Uyên Đại Lục, còn thật không có người có thể so với Giang Trần.
Kiếp trước, Giang Trần chính là Đan Đạo Đại Sư nổi tiếng Chư Thiên a.
Phân phối tốt đan dược, Giang Trần gọi Câu Ngọc tới.
- Câu Ngọc, ngươi đi tìm Diệp Trọng Lâu lão gia tử. Những đan dược này, mang đến cho bọn hắn.
Phân phối làm sao, Giang Trần sẽ dùng Truyền Âm Phù nói cho Diệp Trọng Lâu, ngược lại không nên dặn dò.
Sau khi phân phối đan dược, Ôn Tử Kỳ lại đi tới.
- Thiếu chủ, lần trước ngươi cho những Linh Dược kia, đã dùng hết rồi. Hiện tại sức ăn của Ngân Nguyệt Yêu Viên rất lớn, ăn rất nhiều.
Hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên, Ôn Tử Kỳ tách ra chăn nuôi, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Thế nhưng mà, theo thời gian trôi qua, Ngân Nguyệt Yêu Viên cũng tiến vào kỳ trưởng thành phi tốc, sức ăn bắt đầu gia tăng mãnh liệt, trên thực tế đây là Ngân Nguyệt Yêu Viên bắt đầu phi tốc phát triển.
Cái này vốn là chuyện tốt, nhưng sức ăn của Ngân Nguyệt Yêu Viên quá lớn, đối với Giang Trần mà nói, lại là một khoảng chi tiêu không nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...