Độc Tôn Tam Giới

Một khắc này, trong lòng Câu Ngọc công chúa có một ít cảm giác khác thường. Bởi vì, từ nhỏ đến lớn, nàng còn chưa bao giờ gặp một người có can đảm nói chuyện với nàng như vậy.

Hơn nữa, người này còn nhỏ hơn nàng sáu bảy tuổi.

Về sau, Câu Ngọc công chúa biết được bệnh tình của Đông Phương Chỉ Nhược vậy mà bởi vì Giang Trần hội chẩn, thậm chí có chỗ chuyển biến tốt đẹp, một khắc này, Câu Ngọc công chúa cảm nhận, bất tri bất giác xuất hiện chuyển biến.

Về sau, Giang Trần ở Long Đằng Hầu phủ đại náo, càng làm cho Câu Ngọc công chúa không thể không thừa nhận, trước kia nàng nhìn lầm thiếu niên này rồi.

Cho đến ngày nay, Câu Ngọc công chúa so với ai khác còn tinh tường, Giang Trần này, tuyệt không phải như hắn trước kia biểu hiện đơn giản như vậy. Cái gọi là ăn chơi thiếu gia, không học vấn không nghề nghiệp, tuyệt đối là một ngụy trang che dấu tai mắt người!

Thế nhưng mà, Câu Ngọc công chúa là người hảo cường, ba phen mấy bận, nàng đều không chiếm được chỗ tốt trên người Giang Trần. Một loại rụt rè của nữ nhân, làm cho nàng không bỏ xuống được tư thái, cùng thiếu niên này tâm bình khí hòa đối thoại.

Nhưng Giang Trần lại không biết, tâm tư của Câu Ngọc công chúa sẽ như vậy. Còn tưởng rằng nữ nhân này mang thù, nhớ ngày đó ở Vương Cung thoá mạ nàng.

Cười khổ nhìn bóng lưng nóng rát của Câu Ngọc công chúa, hắn nhoẻn miệng cười, đề cao âm lượng nói:

- Chân khí đấu lẫn nhau, khó có thể điều khiển. Mười mạch Chân Khí cảnh, dừng lại không dưới ba năm đi à nha? Vì sao chậm chạp không thể đột phá? Vốn muốn mượn cơ hội này trả lại nhân tình cho ngươi. Đã không lĩnh tình, quên đi.

Thân thể mềm mại của Câu Ngọc công chúa khẽ run lên, bước chân di chuyển đột nhiên ngừng lại.

Nếu như Giang Trần nói cái gì khác, dùng tính cách kiêu ngạo của Câu Ngọc công chúa, quả quyết là sẽ không quay đầu lại.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác Giang Trần nói, là tâm sự mẫn cảm nhất, chú ý nhất, cũng buồn rầu nhất trong nội tâm nàng!


Đúng vậy, nàng dừng lại ở mười mạch chân khí, đã trọn vẹn ba năm. Từ năm mười tám tuổi, Câu Ngọc công chúa phong nhã hào hoa, một lần hành động đột phá chín mạch chân khí, tấn chức mười mạch chân khí, trở thành Chân Khí đại sư trẻ tuổi nhất toàn bộ Vương Quốc.

Từ một khắc này, Câu Ngọc công chúa kiên định tín niệm, đó chính là tu luyện võ đạo.

Ba năm qua, nàng lúc nào cũng vì thế mà nỗ lực, thậm chí Vương huynh Đông Phương Lộc giao cho nàng nhiệm vụ, nàng cũng vung cho Đỗ Như Hải khống chế.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đỗ Như Hải có thể ở Tiềm Long thi hội hô phong hoán vũ, thật sự là bởi vì nàng uỷ quyền quá lớn.

Thế nhưng mà, ba năm qua, vô luận nàng cố gắng cỡ nào, ra ngoài thí luyện, vào Nam ra Bắc, lại thủy chung tìm không thấy cơ hội đột phá mười một mạch chân khí.

Một khắc tấn chức kia, chậm chạp không thể đến.

Ba năm qua, nàng cố gắng qua, phấn đấu qua, điên cuồng qua, thậm chí lúc nửa đêm không người, vụng trộm khóc qua.

Thế nhưng mà, võ đạo chi lộ, như bị đeo lên một gông xiềng, mười một mạch Chân Khí cảnh kia, luôn không có cửa để vào.

Làm cho nàng cơ hồ muốn hoài nghi, không phải mình đánh giá mình quá cao chứ?

Có phải tiềm lực của mình, chỉ ở mười mạch chân khí hay không?

Trong khoảng thời gian này trở về vương đô, cũng là thời gian Câu Ngọc công chúa lòng dạ yếu nhất, nhân sinh ngã lòng nhất.

Cái trán lạnh lùng nhẹ nhàng giãn ra, con ngươi giống như Thu Thủy, ẩn ẩn chớp động lên kích động không cách nào che dấu. Bất quá loại thần thái này, cũng chỉ chợt lóe lên liền biến mất.

Câu Ngọc công chúa lại khôi phục lạnh lùng trước kia.

- Sự tình Võ đạo, ngươi tuổi còn nhỏ, chớ đoán bừa.

- Thật là đoán sao?

Giang Trần dù bận vẫn ung dung cười nói:

- Chính ngươi chỉ sợ cũng không biết, ngươi không cách nào đột phá mười một mạch chân khí, lo nghĩ cũng đã ghi lên trên mặt.

- Chỉ sợ ngươi càng không thể tưởng được chính là, ngươi tiếp tục như vậy, không chỉ đột phá không được, hơn nữa cách tẩu hỏa nhập ma đã không xa.

- Ngươi cũng không thể không thừa nhận, mỗi đến thời điểm mặt trời lặn, tâm tình của ngươi sẽ bực bội không chịu nổi. Phảng phất trong đầu có một đoàn Liệt Hỏa sắp thiêu đốt, muốn đem cả người ngươi đốt thành tro tàn.


- Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng ta vẫn còn lời muốn nói, coi như trả nhân tình cho ngươi a. Ngươi có nghe hay không, tùy ở ngươi.

Giang Trần lộ ra dáng tươi cười thiện ý, dáng tươi cười của thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, là rực rỡ nhất, ánh mặt trời nhất, cũng dễ dàng xua tán vẻ lo lắng nhất.

Quả nhiên, nụ cười thiện ý này, làm cho Câu Ngọc công chúa tính tình hiếu thắng, thần kỳ không có rút chân ly khai, cũng không có phản bác, mà là ánh mắt phức tạp nhìn xem hắn.

Nhìn xem thiếu niên nàng càng ngày càng không hiểu thấu kia.

- Thiên phú của ngươi, công pháp ngươi tu luyện, kỳ thật đều đủ để cho ngươi đột phá mười một mạch chân khí. Thậm chí, trên người của ngươi, ẩn chứa tiềm lực trùng kích Linh Đạo.

- Đáng tiếc, ngươi quá hiếu thắng, tính cách ngươi quá mạnh mẽ, ảnh hưởng tới tâm tính của ngươi.

- Thì tính sao?

Câu Ngọc công chúa có chút không phục, nhưng lại hi vọng Giang Trần tranh thủ thời gian giảng xuống dưới.

- Rất đơn giản, bốn chữ… tâm bình khí hòa.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Tâm hỏa của ngươi qua vượng, làm cho dương khí trong cơ thể dư thừa, từ đó dẫn phát Âm Dương không điều, ảnh hưởng kinh mạch vận chuyển. Tăng thêm ngươi phập phồng không yên, đối với khống chế kinh mạch dĩ nhiên là càng thêm bạc nhược yếu kém.

- Chỉ đơn giản như vậy?

Câu Ngọc công chúa bán tín bán nghi.

- Nói đơn giản chỉ đơn giản như vậy. Nói không đơn giản cũng không đơn giản. Võ đạo tu luyện, không phải đọc sách học văn, muốn làm đến tâm bình khí hòa, xua đuổi Tâm Ma, nói dễ vậy sao? Dùng tính cách của ngươi, ta xem độ khó không nhỏ. Hơn nữa chính ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, ngươi cách tẩu hỏa nhập ma, càng ngày càng gần sao?


Câu Ngọc công chúa động dung, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, hiện ra một tia ảm đạm. Nàng rất muốn không thừa nhận, nhưng mà trực giác nói cho nàng biết, sự thật là như thế.

Trong giây lát, nàng có chút giãn ra, miệng hỏi:

- Giang Trần, ngươi có biện pháp nào không?

Hỏi ra những lời này, Câu Ngọc công chúa phảng phất lấy hết khí lực toàn thân mình. Nàng thậm chí cảm thấy, mình thật sự quá mềm yếu, tại sao phải ngây thơ như vậy, sẽ hướng hắn cầu học chứ? Nếu như hắn trả lời không biết, thật là rất khó chịu nổi?

Trong lúc nhất thời, Câu Ngọc tâm tình phức tạp, thậm chí không có dũng khí nhìn ánh mắt của Giang Trần. Ánh mắt của thiếu niên này, phảng phất có thể xuyên thủng Kim Thạch, có thể tốc hành thế giới nội tâm của nàng.

- Ta nói rồi, cái này coi như ta nợ ngươi nhân tình.

Giang Trần cười cười.

- Ta muốn đến thăm Chỉ Nhược công chúa, ngươi muốn đi cùng không?

Câu Ngọc công chúa dậm chân, bước chân vẫn là bất tranh khí theo sát hắn.

Chỉ Nhược công chúa nhìn thấy Giang Trần liền mừng rỡ, cả người như muốn bay lên, đôi mắt bắn ra sắc thái vô cùng hân hoan.

- Giang Trần ca ca, không phải nói một tháng qua một lần sao? Chẳng lẽ là nhớ Chỉ Nhược nên đến?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui