Độc Tôn Tam Giới

Lúc này đây, đừng nói Lưu Văn Thải cảm thấy có âm mưu, ngay cả Lục Tiểu Bàn, cũng như có điều suy nghĩ nói:

- Hướng gió hôm nay, có chút quỷ dị a. Liên tục rút trúng ba lượt bị khiêu chiến, có sự tình trùng hợp như vậy sao?

Trong nội tâm Giang Trần cũng hơi có chút nghi vấn.

Bất quá, Võ Giả lên đài tỷ thí, kiêng kỵ nhất đúng là nghĩ đông nghĩ tây. Đã rút trúng, thật cũng tốt, ăn gian cũng tốt, Giang Trần hắn có sợ gì?

Lúc này đây, đối thủ của hắn là Hà Yến của Tử Dương Tông.

- Là Hà Yến? Hắn là tồn tại thứ tư trong mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư. Ở Địa Linh khu, cũng là hạt giống tuyển thủ trước hai mươi a!

Tuy thực lực của Lục Tiểu Bàn không phải đặc biệt mạnh, nhưng thiên phú Bát Quái rất cao, các loại tin tức, tư liệu tình báo, hắn đều rõ như lòng bàn tay.

- Hừ! Xa luân chiến, thật không biết xấu hổ.

Hiện tại, Lưu Văn Thải đã không phải hoài nghi, mà là trực tiếp cho rằng đây là Thủy Nguyệt Đại Sư cố ý an bài.

Trước an bài hai đối thủ mạnh mẽ tiêu hao Giang Trần, lại phái môn đồ của mình xuất mã. Thủy Nguyệt Đại Sư này, tuyệt đối là thao túng trận đấu!

Trong nội tâm Lưu Văn Thải giận dữ.

Kỳ lạ nhất chính là, lúc này đây tác chiến, vẫn là Hàn Băng Lôi Đài.

Dù Giang Trần lại lạnh nhạt, cũng biết, đây nhất định là có người cố ý an bài. Nhớ tới ngày đó ở Huyền Linh khu, Phương đại nhân có Hạo Nhiên Chính Khí như vậy, cũng thao túng trận đấu, cố ý chắn phong mang của Giang Trần một chút.


Đương nhiên, Phương đại nhân làm như vậy, là vì bảo vệ Giang Trần.

Nhưng mà, hôm nay loại cục diện này, muốn nói không có nhân tố con người làm ra, Giang Trần thật đúng là không tin.

Chỉ là, người này thao túng, lại không phải vì bảo hộ Giang Trần hắn. Hoàn toàn trái lại, là vì chèn ép Giang Trần hắn.

Liên tục ba người khiêu chiến, đều chọn đến hắn, cơ hồ không có cho hắn một chút thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa địa điểm đều là Hàn Băng Lôi Đài.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ hết thảy, tuyệt đối là con người làm ra. Hai đối thủ cường hãn trước kia, chỉ là lời dẫn, chỉ dùng để tiêu hao Giang Trần.

Hà Yến này, mới là chính chủ.

Trong nội tâm Giang Trần cười lạnh, ý vị thâm trường quăng cho Thủy Nguyệt Đại Sư một ánh mắt châm chọc, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, mang theo một vòng trào phúng.

Đường đường cự đầu tông môn, người tổng phụ trách Địa Linh khu, lại dùng thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là để cho Giang Trần có chút xem thường.

- Lão bà này, ngược lại giỏi tính toán. Trước dùng hai cường giả tiêu hao ta, lại phái môn đồ đắc ý tới khiêu chiến ta. Xa luân chiến, thật đúng là không biết xấu hổ.

Giang Trần rất nhanh liền khám phá âm mưu của Thủy Nguyệt Đại Sư.

Lại nói tiếp, đây quả thực cũng không phải âm mưu, mà là dương mưu phi thường trực quan.

Chỉ là, dưới tình huống không có chứng cớ, ai cũng chỉ có thể suy đoán, mà không thể đi chỉ trích Thủy Nguyệt Đại Sư cái gì.

Chứng kiến vẻ mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư nghiêm nghị, thần thánh không thể xâm phạm, Giang Trần chỉ cảm thấy nữ nhân này dối trá, buồn nôn nói không nên lời.

- Muốn dùng loại thủ đoạn này làm ta?

Tính bướng bỉnh trong nội tâm Giang Trần cũng phát tác.

- Ngươi càng muốn làm ta, ta càng không cho ngươi thực hiện được. Ngươi muốn môn đồ đắc ý của ngươi đến phá hủy ta, thành toàn hắn? Bổn thiếu gia sẽ để người trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Hai trận chiến trước, bởi vì bị khiêu chiến, Giang Trần đích thật là cố ý áp chế thực lực, căn bản không có vận dụng tuyệt chiêu gì.

Cái gọi là tiêu hao, cơ hồ có thể không cần tính. Cái gọi là mệt mỏi, đích thật là giả ra để mê hoặc người.

Giờ phút này, Hà Yến ở lôi đài đối diện là tin tưởng không nghi ngờ. Trên mặt treo một nụ cười quỷ dị, dùng ánh mắt đo đạc con mồi, ở trên người Giang Trần quét tới quét lui.

Cái tình hình kia giống như một con mãnh thú, đem con mồi dẫm nát dưới chân, đang suy nghĩ nên từ nơi nào hạ miệng ăn thịt.

- Người đến từ phương nào? Hãy xưng tên ra, Hà Yến ta không giết hạng người vô danh.


Hà Yến cười lạnh một tiếng, cố làm ra vẻ nói.

Hắn so với ai khác còn tinh tường đối thủ này là ai, đây hết thảy đều là an bài tốt.

Chỉ có điều, hắn nói như vậy, là vì tăng lên tinh thần của mình, chèn ép tâm lý đối thủ. Đây là sáo lộ mà đệ tử tông môn thường dùng trước sau như một.

Bất quá đối với Giang Trần mà nói, cái sáo lộ này thật sự là quá cũ rồi.

Nhìn cũng chẳng muốn đi nhìn Hà Yến, ngữ khí đạm mạc nói:

- Không cần cố làm ra vẻ! Động thủ đi. Cho ta xem xem, cái gọi là cao đồ, có tư cách để cho ta động bản lĩnh thật sự hay không.

Hà Yến thật vất vả chế tạo ra không khí Duy Ngã Độc Tôn như vậy, bị Giang Trần giội tới một chậu nước lạnh, thoáng cái toàn bộ hào khí đều hư mất.

- Hương dã thất phu, quả nhiên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Hà Yến cố gắng áp chế lửa giận của mình, quát mắng.

- Tiểu tử, đến Hàn Băng Lôi Đài này, liền để Hà mỗ định chế cho ngươi một bộ quan tài bằng băng a!

- Quả nhiên là đồ đệ do nữ nhân dạy dỗ, lắm mồm, dong dài, om sòm!

Giang Trần cau mày nói.

Chậu nước lạnh này, so với lúc trước còn thảm hại hơn, thoáng cái đập chết dã tâm tạo thế của Hà Yến.

Hà Yến phiền muộn phát hiện, cùng tiểu tử dã man, không khai hóa này, dùng lễ nghĩa liêm sỉ là không cách nào nói chuyện với đối phương.

Xem ra, chỉ có thể dùng vũ lực đánh tới đối phương khuất phục.

Lông mày nhéo một cái, hai tay của Hà Yến mở ra, năm ngón tay dùng tiết tấu nhu hòa, nhẹ nhàng đung đưa.


Trong lúc đó, vô số ánh sao sương bạch lấp lánh, ở bốn phía bàn tay hắn không ngừng khuếch tán.

- Trích Tinh Thủ, ngưng!

Song chưởng của Hà Yến đột nhiên tìm tới phía trước, thân hình như thiểm điện đâm thẳng, đạo đạo sương hoa hình thành một đoàn băng sương, đông cứng không khí bốn phía.

Giang Trần chỉ thấy không khí trước mặt, từng bước kết xuất băng tinh óng ánh.

Sau một khắc, Trích Tinh Thủ của Hà Yến kia, đã chụp vào ngực Giang Trần.

Một khi bị Trích Tinh Thủ này bắt trúng, cho dù đụng thoáng một phát, chỉ sợ cũng đủ đông cứng huyết dịch người, thậm chí trực tiếp đông thành băng côn.

Hà Yến ở Trích Tinh Thủ, có thể nói là tràn đầy tự tin, chìm đắm mười năm, thực lực tuyệt đối không phải nói khoác đi ra.

Hai chân Giang Trần dựng ở tại chỗ, vô số băng tinh ở trên mặt đất, từ bốn phương tám hướng kết tới, lập tức lan tràn đến hai chân của hắn, cái băng tinh trong suốt kia, trực tiếp đông lạnh đến hai đầu gối của Giang Trần.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Nhìn thấy băng tinh của mình vây khốn hai chân đối phương, trong nội tâm Hà Yến quả thực cuồng hỉ.

Hắn không nghĩ tới, yêu nghiệt thế tục này lại quá vô lễ, đối mặt công kích của hắn, vậy mà động cũng không động thoáng một phát, đây rốt cuộc là cậy mạnh? Hay là do hai cuộc chiến trước tiêu hao quá lớn?

Hà Yến cảm thấy hẳn là thứ hai.

- Cái này không oán ta được, muốn trách, chỉ có thể trách ngươi ngu xuẩn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui