Độc Tôn Tam Giới

Kim Khiếu lão tổ khóc không ra nước mắt.

Cho dù là thời kỳ thượng cổ, cũng không có bất kỳ thế lực nhà nào có thể một mình tiêu diệt cơ hồ tất cả tinh nhuệ Kim Ma nhất mạch bọn hắn.

Cho dù là những thế lực đứng đầu kia, ba nhà cộng lại, chính diện giao thủ cũng chưa chắc có thể làm được.

Cho nên Kim Khiếu lão tổ căn bản không nghĩ tới chuyện toàn quân bị diệt.

Nhưng mà sự thực trước mắt lại tàn khốc như vậy.

Chẳng những toàn quân bị diệt, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không có để lại. Áo giáp, binh khí, thi thể, tất cả đêu không còn tồn tại.

Loại cảm giác này giống như bị thứ gì đó thôn phệ sạch sẽ vậy.

Kim Khiếu lão tổ sởn hết cả gai ốc, ngửa mặt lên trời thét dài:

- Giang Trần... Kim Khiếu lão tổ ta nhất định không đội trời chung với ngươi.

Kim Khiếu lão tổ từ khi xuất đạo tới nay cũng không phải chưa từng bị ngáng đường. Nhưng chưa từng có lần ngáng đường nào khiến hắn thất bại nặng nề như vậy, làm cho hắn cơ hồ thẫn thờ.

Kim Ma nhất mạch toàn quân bị diệt.

Nhớ tới thanh âm đùa cợt của Giang Trần, lửa giận trong lòng Kim Khiếu lão tổ bốc lên trên, hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị lừa gạt.


Điều khiến cho hắn tuyệt vọng nhất chính là, hắn phát hiện ra, mình dùng sức một mình, dường như ngay cả cơ hội báo thù Giang Trần cũng không có.

Tiểu tử kia cũng không biết nắm giữ thần thông hoặc là pháp bảo gì, độn thuật quỷ dị kia hoàn toàn vượt quá phạm vi lý giải của Kim Khiếu lão tổ hắn.

Dùng kiến thức và năng lực của Kim Khiếu lão tổ hắn, số lần bó tay chịu thua cũng không nhiều. Nhưng mà đối mặt với Giang Trần, Kim Khiếu lão tổ hắn thực sự có cảm giác vô lực.

Hắn tự hỏi, nếu như đối phương chịu chính diện giao phong, hắn nhất định có rất nhiều loại biện pháp đưa đối phương vào chỗ chết. Thế nhưng mà đối phương căn bản không có chính diện giao phong với hắn.

Thứ Kim Ma nhất mạch hắn am hiểu nhất chính là chính diện giao phong. Nếu như gặp phải loại đối thủ tránh đông tránh tay này, sở trưởng của Kim Ma nhất mạch căn bản không phát huy ra được.

Giờ phút này Kim Khiếu lão tổ tràn ngập bi thương và cô độc, giống như cả thế giới chỉ còn một mình hắn, loại cảm giác cô độc này khiến cho người có đạo tâm kiên định như hắn cũng xuất hiện vết rách.

...

Vài ngày sau, Giang Trần và Tứ đại chân linh, Phệ Kim thử nhất tộc hội họp ở một đảo vực gần với Bách Hoa thánh địa.

Đây là nơi bọn họ ước định.

- Trần thiếu, lão Kim may mắn không làm nhục mệnh.

Phệ Kim thử vương vẻ mặt mỏi mệt, nhưng lại hưng phấn dị thường. Nhất là sau khi đánh bại Vân Oanh lão tổ, thân thể Vân Oanh lão tổ bị hắn thôn phệ, gặm nhấm. Phệ Kim thử vương đột phá thần đạo tại chỗ, thực lực lập tức tăng mạnh.


Mà Phệ Kim thử nhất tộc trải qua trận chiến này, chết, tổn thương hơn phân nửa. Nhưng số Phệ kim thử còn lại thôn phệ cơ hồ tất cả thân thể Kim Ma nhất mạch, thực lực chỉnh thể có thể nói là tăng lên vài bậc thang.

Không thể không nói, trận chiến này PHệ Kim thử tổn thất thảm trọng, nhưng tính lâu dài mà nói, lại lợi nhuận lợi. Phệ Kim thử nhất tộc căn bản không sợ chết, không sợ tổn thương.

Năng lực sinh sôi nảy nở của bọn họ có thể trong vài chục năm khôi phục nguyên khí. Nhưng mà loại tăng lên thực chất như vậy không phải là cơ hội thường xuyên có được

- Ha ha, trận chiến này cống hiến của Phệ Kim thử nhất mạch rất lớn. Đương nhiên tứ đại chân linh cũng có công lao không nhỏ.

Giang Trần khen ngợi.

- Hắc hắc, chỉ tiếc Kim Khiếu lão tổ kia còn sống.

- Bỏ đi, tu vi của hắn chỉ sợ gần tới Thần đạo cao giai. Dùng thực lực của chúng ta bây giờ nhiều lắm chỉ chống lại được hắn, căn bản không thể làm gì được hắn.

Giang Trần cũng tự mình biết mình.

- Nhưng mà tên này còn sống, thủy chung vẫn là mối uy hiếp.

Thần điểu Chu Tước thở dài.

- Không cần phải lo lắng, sức một mình hắn cũng không phá được phòng ngự Đông Duyên đảo. Huống chi Đông Duyên đảo chúng ta cũng có trọng binh canh gác. Một khi có biến, bên cương vực nhân loại tùy thời có nhiều cường giả tới gấp rút tiếp viện.


Kim Ma nhất mạch đáng sợ, nhưng mà lúc này chỉ còn lại một mình Kim Khiếu lão tổ này, đã không còn đáng sợ nữa.

Lại nói, loại người thông minh như Kim Khiếu lão tổ này, sau khi phẫn nộ qua đi, nhất định sẽ không mất đi lý trí. Kim Khiếu lão tổ nhất định sẽ báo thù Giang Trần hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là lúc này.

Theo Giang Trần phỏng đoná, Kim Khiếu lão tổ mất đi trợ lực là Kim Ma nhất mạch, quyền nói chuyện nhất định sẽ không có. Tối đa là bám vào dưới trướng Thiên Ma nhất mạch. Tương lai khi công kích cương vực nhân loại trở thành nhân vật tiên phong mà thôi.

Trận chiến này đối với Kim Ma nhất mạch có thể nói là đả kích trí mạng.

Mười mạch ma tộc, từ nay về sau chỉ còn chín mạch, không còn là mười mạch ma tộc nguyên vẹn nữa.

Thần điểu Chu Tước thở dài:

- Trần thiếu, ta cũng coi như trải qua cuộc chiến phong ma thượng cổ. Không thể không nói, công huân mà ngươi sáng tạo bây giờ đã vượt qua thế lực đứng đầu thượng cổ. Ngẫm lại quả thực không thể nào tưởng tượng nổi. Thượng cổ nhân tộc thịnh vượng như vậy, cũng không có chiến công hiển hách như ngươi hiện tại. Nhân tộc cũng chưa bao giờ đánh trận chiến hả giận như vậy. Bọn họ giao thủ với ma tộc, cũng từng thắng lợi một ít trận chiến quy mô nhỏ. Nhưng muốn nói tới thắng lợi hoàn mỹ, quả thực chưa từng có. Chém giết một mạch ma tộc, cho dù là thời kỳ thượng cổ cũng là hy vọng xa vời a.

Thần thú Huyền Vũ cũng gật đầu đồng ý.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Trận chiến này ta có thể thành công có rất nhiều nhân tố. Thứ nhất, ta nhờ truyền thừa thượng cổ, một mình ta nhận được truyền thừa của Lưu Ly cung thượng cổ, Đan Tiêu cổ phái, Địa Tàng môn... MỘt ít truyền thừa của các tông môn này, lại được tứ đại thần thú chân linh các ngươi phụ tá. Những ưu thế này đều là thứ mà những tông môn thượng cổ đều không có. Huống chi người kiến công lập nghiệp nhất trận chiến này càng không thể loại ỏ công lao của Phệ Kim thử nhất tộc a.

Trên thực tế, Giang Trần so với tông môn thượng cổ quả thực ưu thế không ít. Trừ những thứ hắn nói ra, còn có rất nhiều thứ mà hắn không nói.

Nói ví dụ như lý giải của hắn về ma tộc. Tri thức kiếp trước của hắn. Quan trọng nhất chính là một ít bảo vật hóa phàm mà phụ thân Thiên Đế cho hắn.

Thủy Hỏa chân long tác. Nhiều lần lập công.


Trượng Thiên Xích làm cho hắn trong lúc quần nhau với Kim Khiếu lão tổ thành thạo. Tất cả những thứ này đều là ưu thế mà nhân tộc thượng cổ đều không có.

Phệ Kim thử nhất tộc, tu sĩ thượng cổ cũng không có.

Thần thú chân linh nhân tộc thượng cổ cũng không có.

Giang Trần có thể lấy được thắng lợi chói mắt như vậy hoàn toàn là hắn có quá nhiều ưu thế mà nhân tộc thượng cổ hoàn toàn không có được.

Chính là bởi vì những ưu thế này tụ tập lại một chỗ, làm cho hắn trong lúc đối kháng với ma tộc, từng lần từng lần chiếm thế thượng phong. Từng lần lại từng lần làm trọng thương ma tộc, chém giết ma tộc.

Có thể nói, Giang Trần hiện tại đã không đơn giản là tu sĩ nhân tộc. Càng là vương tử một Chư Thiên đại thế giới.

Nếu như dùng thân phận vương tử Chư THiên đại thế giới cân nhắc tới vấn đề này, Giang Trần có ưu thế như vậy trước mặt ma tộc cũng không có gì là khó lý giải cả.

Tuy rằng Giang Trần vô cùng khiêm tốn, nhưng mà tứ đại thần thú chân linh vẫn bội phục Giang Trần không thôi, không bị những lời này làm ảnh hưởng.

Ma tộc đáng sợ, thiên hạ đều beiest. Cũng chỉ có Giang Trần trong lúc giao thủ với ma tộc, lần lượt chiếm thế thượng phong mà thôi.

Chuyện này đối với nhân tộc quả thực chính là kỳ tích.

Trên người trẻ tuổi kia quả thực ẩn chứa rất nhiều bí mật mà bọn họ không thể nhìn thấu, mà những bí mật này cũng khiến cho chung quanh người trẻ tuổi kia luôn có một vòng quang mang thần bí.

- Trần thiếu, Kim Ma nhất mạch bị diệt, chúng ta lại tụ tập ở Bách Hoa thánh địa này, có phải cũng định ra tay với Yêu Ma nhất mạch và Cự Ma nhất mạch hay không?

Lấy được chiến tích huy hoàng trước mặt Kim Ma nhất mạch, khẩu vị của Tứ đại thần thú chân linh cũng bành trướng. Trong lúc chiến đấu, thực lực bọn họ cũng tăng lên rất nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui