Dáng người Đan Phi đẫy đà yểu điệu, ở trong cánh đồng bát ngát, cấu thành một bức tranh cực đẹp.
Giang Trần bất đắc dĩ, hắn biết rõ, đấu tâm cơ, đấu tính tình, cái này nữ nhân đều là cao thủ đỉnh cấp. Giang Trần than nhẹ một tiếng, đã đến nơi này, vậy thì cam chịu a.
Nàng không ra tay, Giang Trần cũng không sao cả. Dù sao lần này hắn tới, cũng không phải vì săn giết bao nhiêu con mồi, mà là vì lịch lãm rèn luyện.
Đưa mình vào một hoàn cảnh lạ lẫm, tùy thời có khả năng xuất hiện nguy cơ, tùy thời có khả năng xuất hiện uy hiếp trí mạng.
Loại hoàn cảnh này, mới là mị lực lớn nhất của thí luyện.
Một đường đi qua, tốc độ của Đan Phi không chậm, nhưng cũng không phải cưỡi ngựa xem hoa, ngẫu nhiên sẽ ngồi xổm ven đường, nhìn nhìn ngó ngó, quan sát bốn phía.
Ước chừng đi hai ba mươi dặm, trên đường đi, liền gặp bảy tám lần quấy rối.
Chỉ là, cho tới bây giờ, gặp được quấy rối đều là Phàm phẩm hung thú, tương đương với Chân Khí cảnh nhân loại, tuy sức chiến đấu có thể so với Chân khí đại sư, nhưng mà ở trước mặt Giang Trần, lại không ra sóng gió gì.
Có hai con hơi bướng bỉnh hung hãn, bị Giang Trần ba quyền hai chân trực tiếp chụp chết.
Còn có hai con, nhìn thấy Giang Trần, cũng không biết Giang Trần dùng bổn sự đặc thù gì, dứt khoát đường vòng, kẹp lấy cái đuôi lẻn mất.
Một màn này xem ở trong mắt Đan Phi, cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
Mà đồng dạng, những cử động kia của Đan Phi, ở Giang Trần xem ra, cũng không hiểu thấu.
Hai người tựa hồ như đang giận lẩy, ai cũng không để ý ai. Tổ hợp hiếm thấy như thế, ước chừng đi bảy tám chục dặm, Đan Phi có chút gánh không được, chủ động phá vỡ trầm mặc.
- Này, Giang Trần, ngươi có phải là nam nhân hay không? Nói mấy câu sẽ chết sao?
Giang Trần sững sờ:
- Nói cái gì? Không phải ngươi đang tìm kiếm thú con Linh thú sao? Ta sợ nói chuyện quấy rầy ý nghĩ của ngươi a.
Lấy cớ rất đường hoàng, làm cho Đan Phi trợn mắt.
- Sao ngươi phá sản như vậy? Không phải cho ngươi Trữ Vật Giới Chỉ sao? Những thú hạch kia, sao ngươi không thu?
- Một ít rác rưởi, thu làm gì? Lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.
Giang Trần nhún vai, hắn thật không phải sĩ diện cãi láo, loại hung thú Phàm phẩm này, thu thập thú hạch nhiều hơn nữa, cũng bán không bao nhiêu tiền, còn chiếm không gian Trữ Vật Giới Chỉ.
- Rác rưởi? Giang Trần, có phải ngươi cảm thấy mình rất có tiền hay không? Bán thú hạch lấy tiền ngươi biết không? Chúng ta đi vào nơi này, bỏ ra một người hai mươi vạn, ngươi hiểu không?
- Cũng không phải ta ra tiền a.
Giang Trần vui vẻ.
- Đó là tiền của ta!
Đan Phi trầm xuống, bộ dáng tham tiền nói.
- Ngươi đừng quên, là ta thuê ngươi tới, ngươi không thu thú hạch, là bại gia sản của ta! Hơn nữa, sau khi ra ngoài, thu hoạch con mồi còn có xếp hạng.
- Xếp hạng? Không có hứng thú.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Đan Phi há to, còn muốn nói cái gì, lại bị Giang Trần đánh gãy:
- Ta nói ngươi rốt cuộc là đến kiếm tiền, hay là đến tìm thú con Linh thú? Ta biết đại khái vì cái gì hai lần trước ngươi tham gia Mê Cảnh Thu Liệp, luôn không thành công rồi. Đan Phi tỷ, không phải ta nói gì ngươi, nhưng tâm hồn tham tiền là không đúng!
Đan Phi thiếu chút nữa bị hắn nói tức thổ huyết. Tiền kia đều là Đan Phi nàng ra. Tiểu tử này ngược lại tốt, chẳng những không thu thú hạch, còn hiên ngang lẫm liệt nói nàng tham tiền.
Đáng giận, đây quả thực quá ghê tởm.
- Ngươi đừng không phục! Muốn kiếm tiền, bên ngoài rất dễ kiếm, cần gì phí trắc trở lớn như vậy, vào trong mê cảnh kiếm tiền? Dù sao thú hạch ta là không thu, ngươi muốn nhặt thì nhặt đi.
Khẩu khí của Giang Trần mười phần lưu manh, dù sao ca là không lấy.
Đan Phi âm tình bất định, qua một lát, phảng phất nghĩ thông suốt cái gì, thở nhẹ ra một hơi, ngữ khí vậy mà biến đổi.
- Được rồi, Giang Trần, coi như ngươi đúng. Tiếp tục lên đường đi.
Đan Phi chưa từng bị người quát lớn qua như vậy, ngay từ đầu trong lòng thật là có chút ủy khuất. Bất quá nàng rốt cuộc là nữ tử cực kì thông minh, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Giang Trần kỳ thật nói có đạo lý.
Tổng cộng một tháng thời gian, ở đây lãng phí một chút, chỗ đó lãng phí một chút, thời gian rất nhanh liền qua.
Tuy thú hạch có giá trị, nhưng mà so với mục đích chủ yếu, cái này căn bản không phải chuyện gì. Hơn nữa, muốn kiếm tiền, chính như Giang Trần nói, bên ngoài khắp nơi đều là cơ hội kiếm tiền, cần gì phải chạy đến nơi đây chịu tội?
Trong đầu nghĩ thông suốt đạo lý này, lòng dạ Đan Phi cũng thuận. Chỉ là, nữ nhi rụt rè, khiến nàng không làm được cùng Giang Trần cười cười nói nói hoà giải.
Nhắc tới cũng kỳ quái, đoạn đường này hai người đi qua, gặp được các loại Phàm phẩm hung thú, nhưng lại một đường thông thuận, phảng phất những Phàm phẩm hung thú kia, kiêng kị cái gì vậy. Cách bọn hắn khoảng 10m, liền thuận theo tách ra, căn bản không có ý tứ công kích.
Mới đầu Đan Phi nghĩ những con hung thú này trí tuệ siêu quần, biết rõ hai người mình không thể trêu vào. Nhưng về sau càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Phàm phẩm hung thú, nào có trí tuệ cao như vậy?
Một đôi mắt đẹp, mang theo vài phần kinh ngạc, âm thầm quan sát Giang Trần, nhưng một chút dấu vết cũng nhìn không ra. Ở trên mặt Giang Trần, hoàn toàn nhìn không ra chứng cứ việc này cùng hắn có quan hệ.
- Việc lạ, Mê Cảnh Thu Liệp này, ta cũng từng tham gia hai lần rồi. Trước kia mỗi lần tham gia, hơn phân nửa thời gian là ứng phó những hung thú kia quấy rối. Lần này, thật kỳ quái.
Trong nội tâm Đan Phi khó hiểu, trực giác của nàng tự nói với mình, việc này nhất định cùng Giang Trần có quan hệ.
Thế nhưng mà, dùng kiến thức của Đan Phi đối với tính tình hung thú, lại cảm thấy đó căn bản là sự tình không thể nào làm được!
Mang theo nghi vấn như vậy, trên đường đi tâm tình của Đan Phi đều rất phức tạp. Muốn hỏi Giang Trần, lại sợ sau khi mở miệng, lại bị Giang Trần qua loa.
Nàng cơ hồ phỏng đoán, dù việc này cùng Giang Trần có quan hệ, thằng này khẳng định cũng sẽ đánh chết không nhận.
Cho tới bây giờ, Đan Phi cũng tin tưởng lão gia tử phán đoán đối với Giang Trần. Trên người Giang Trần này hoàn toàn chính xác có một loại cảm giác thần bí đặc biệt.
Ở trên người hắn phát sinh các loại sự tình, bất luận chuyện gì, đều tràn đầy sắc thái thần kỳ không thể tưởng tượng.
Ngay thời điểm Đan Phi nghĩ ngợi lung tung, Giang Trần đi ở trước nàng, bước chân bỗng nhiên dừng lại, cả người như một cây cung kéo căng, tràn đầy khí thế vận sức chờ phát động.
- Làm sao vậy?
Đan Phi thấy Giang Trần bỗng nhiên biểu hiện khác thường, hơi có chút kinh ngạc.
Giang Trần thấp giọng nói:
- Có Linh phẩm Linh thú qua lại, hơn nữa không chỉ một con.
- Thật vậy chăng?
Nghe được Giang Trần nói, trong đôi mắt đẹp của Đan Phi bắn ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng truy vấn.
- Ngươi có thể cảm ứng được? Đại khái cách bao nhiêu không? Có thú con không?
Giang Trần nhíu mày suy ngẫm, qua một hồi, lông mày mới nhẹ nhàng buông ra:
- Không có thú con, đều là Linh phẩm Linh thú trưởng thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...