Giang Trần cười nói:
- Tu vi cường thịnh trở lại, còn phải thoát Phàm nhập Linh, nếu không hết thảy đều là nói suông. Ta để hắn đi vào thí luyện, cũng là vì cho hắn một cơ hội rèn luyện.
Mấy người cười cười nói nói, bỗng nhiên đi tới một đám người, cầm đầu, đúng là Đại vương tử Diệp Đại.
Cừu nhân tương kiến, hết sức đỏ mắt.
Trên mặt Diệp Đại vốn là treo mỉm cười, lập tức hiện lên một mảnh mây đen.
Ngược lại là Diệp Dung, cười ha ha hô:
- Đại ca, ngươi cũng tới.
- Chỉ cho phép ngươi tới, không cho phép ta đến?
Diệp Đại nhàn nhạt hỏi lại.
Diệp Dung cười nói:
- Ta cho rằng Đại ca vạn kim chi thể, sẽ không tham gia.
- Lão Tứ, ngươi gần đây rất đắc ý a. Hi vọng lần Mê Cảnh Thu Liệp này ngươi thuận lợi một chút.
Diệp Đại giống như cười mà không phải cười, vung tay lên, mang theo một đám tùy tùng đi qua.
Nhìn đoàn người Diệp Đại nghênh ngang rời đi, Giang Trần như có điều suy nghĩ, nhắc nhở:
- Tứ vương tử, xem ra, Mê Cảnh Thu Liệp này, chỉ sợ sẽ không bình tĩnh.
Diệp Dung biểu lộ ngưng trọng:
- Mê Cảnh Thu Liệp, cho tới bây giờ đều không bình tĩnh. Mặc kệ như thế nào, lần này ta không có đường lui rồi.
- Chỉ giáo cho?
Trên mặt Diệp Dung khẽ nhăn một cái, ngữ khí nghiêm nghị nói:
- Từ trong cung truyền đến tin tức, nghe nói phụ vương đã quyết định, tháng giêng sang năm, sẽ lập Thái tử.
- Hôm nay đã là cuối thu, nói như vậy, cũng chỉ còn ba bốn tháng thời gian.
- Đúng vậy. Tin tức này quá đột nhiên, hiện tại từng vương tử, đều đang tìm hết thảy cơ hội, ở trước mặt phụ vương biểu hiện mình.
Diệp Dung ngữ khí ngưng trọng.
- Nhà mẫu thân Diệp Đại, quyền thế rất lớn, lực ảnh hưởng cực cao. Hiện tại đã ở trong triều đình, hình thành một lực lượng, bắt đầu vì Diệp Đại thổi phồng tạo thế. Nếu như lần Mê Cảnh Thu Liệp này, ta không thể biểu hiện ra đầy đủ lực hấp dẫn. Chỉ sợ Thái tử vị, rất khó hỏi thăm.
Điền Thiệu thở dài:
- Đáng tiếc Giang Trần huynh đệ bị Đan Phi tiểu thư điều động, bằng không mà nói, có Giang Trần huynh đệ xuất lực thay Tứ vương tử, Mê Cảnh Thu Liệp này, tất sẽ phi thường đặc sắc.
Diệp Dung cười ha ha, Đan Phi điều động Giang Trần, đó là sự tình không có biện pháp. Diệp Dung vô luận như thế nào, cũng không có khả năng cự tuyệt Đan Phi.
Ngẫm lại, Đan Phi điều động Giang Trần, tất sẽ cảm thấy thiếu nợ Diệp Dung hắn một cái nhân tình. Nếu Đan Phi có thể ở trước mặt lão gia tử nói vài lời hữu ích, không chừng thu hoạch còn nhiều hơn nữa.
Giang Trần cười cười, lại không nói gì.
Hắn đối với vương tử tranh đấu, ai làm Thái tử, kỳ thật hứng thú không lớn. Bất quá hắn cuối cùng là khách khanh trên danh nghĩa của Diệp Dung, từ trên tình cảm, vẫn là hi vọng Diệp Dung có thể kế thừa đại thống, đoạt được vị trí Thái tử.
Ít nhất, Diệp Dung làm Thái tử, Giang Trần hắn là người nhất mạch, ở Thiên Quế Vương Quốc sẽ càng dễ lăn lộn.
Nếu để cho Diệp Đại làm Thái tử, về sau nhất định không thiếu sự tình tranh đấu.
- Giang Trần!
Mọi người đang nói, xa xa một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, đúng là Đan Phi.
Hôm nay Đan Phi ăn mặc, cùng phong cách thanh nhã tinh xảo bình thường có phần không giống. Một thân Võ Giả da bào phi thường lưu loát, trang bị quần đùi bằng da, che kín một nửa đùi.
Dưới đầu gối là hai bắp chân thon dài, cột băng dính đặc thù, chân mang ủng da, vác trên lưng một cái giỏ trúc, khí chất cả người trở nên phi thường đặc biệt, cùng bình thường hoàn toàn bất đồng.
Thấy mọi người nhìn chằm chằm, Đan Phi khoan thai cười cười:
- Nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ sao?
Diệp Dung cười khổ nói:
- Đan Phi tỷ, ngươi thật đúng là phong cách bách biến a. Trước kia là phong cách thanh nhã ung dung, hôm nay biến hóa nhanh chóng, lại trở thành võ sĩ khí khái hào hùng.
- Bớt vuốt mông ngựa đi, các ngươi còn ở chỗ này làm gì? Không sai biệt lắm đã tới thời gian xuất phát.
Nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Đan Phi vô cùng tốt.
Một đoàn người cười cười nói nói, tụ tập lại với nhau, bắt đầu xuất phát.
Ra vương đô, ước chừng đi ba bốn trăm dặm, liền đến sơn mạch ngoài Bảo Thụ Tông.
Bảo Thụ Tông là Ẩn Thế Tông Môn, địa bàn của nó không phải là ngoại giới chứng kiến đơn giản như vậy. Ở trong ngoại vi sơn mạch, kỳ thật có Động Thiên khác, không có tọa độ độc nhất vô nhị của tông môn, người ngoài căn bản vào không được thế giới chính thức của tông môn.
Người phụ trách chủ trì Mê Cảnh Thu Liệp này, là một gã trưởng lão của Bảo Thụ Tông. Mà bên Thiên Quế Vương Quốc, thình lình là Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
Nhìn trưởng lão Bảo Thụ Tông, thần thái đối với Diệp Trọng Lâu lão gia tử, là cung kính chiếm đa số, ẩn ẩn người chủ trì Mê Cảnh Thu Liệp chính thức, là Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
Giang Trần hơi có chút kinh ngạc.
Trên mặt Đan Phi lại treo mỉm cười, đây hết thảy hiển nhiên nàng đã sớm biết.
- Mê Cảnh Thu Liệp, lão gia tử rất xem trọng. Trên thực tế, Bảo Thụ Tông chỉ cung cấp địa bàn, chính thức chủ trì, là lão gia tử.
Đan Phi thấy vẻ mặt Giang Trần ngoài ý muốn, mới giải thích vài câu.
- Hắc hắc, nếu lão gia tử chủ trì, có thể ăn gian hay không?
Giang Trần cười hỏi.
- Đầu óc ngươi nghĩ cái gì a?
Đan Phi không vui, đôi mi thanh tú có chút nhăn lại.
- Ngươi bây giờ là đồng đội của ta, sao có thể sinh ra loại ý niệm không cầu phát triển này chứ?
Giang Trần nhún vai, hắn biết rõ, cùng nữ nhân đấu võ mồm là chuyện nhàm chán nhất, vĩnh viễn cũng không thắng được.
- Một khi tiến vào mê cảnh, cùng ngoại giới hoàn toàn ngăn cách. Thời gian chưa tới, căn bản cũng ra không được. Ngươi muốn ăn gian, không có cửa đâu.
Đan Phi thấy bộ dạng Giang Trần không yên lòng, không khỏi khó thở:
- Giang Trần, hiện tại bổn cô nương cũng hoài nghi, mời ngươi tổ đội đến cùng có phải lựa chọn chính xác hay không rồi. Ngươi có chút chính hình được hay không?
- Hắc hắc, đây là Đan Phi tỷ muốn khai trừ ta sao?
Đôi mắt dễ thương của Đan Phi trợn lên, oán hận nói:
- Ngươi muốn ta khai trừ, ta hết lần này tới lần khác không khai trừ ngươi!
Hai người đang nói chuyện, phía trên trưởng lão Bảo Thụ Tông đi lên đài, hai tay nhẹ nhàng ép vài cái.
- Yên lặng, yên lặng. Mê cảnh sắp mở ra, theo như trình tự đi đến, mỗi một tiểu đội, theo thứ tự tiến vào. Cửa vào có Truyền Tống Trận Pháp, một khi đi vào, ai cũng không biết sẽ truyền tống đến khu vực nào. Cho nên, các ngươi phải làm tốt tất cả chuẩn bị.
- Quy tắc, vẫn như dĩ vãng. Các ngươi từ bên trong được thu hoạch, Bảo Thụ Tông thu một nửa, còn lại một nửa quy các ngươi sở hữu. Ngoài ra lần này, đồng dạng thiết trí bài danh Top 3. Cụ thể tính toán như thế nào, quy tắc như thế nào, lúc đi ra các ngươi có thể tra. Số lượng săn giết càng nhiều, thứ tự sẽ càng cao. Bài danh Top 3, sẽ được ban thưởng thêm.
- Còn có ban thưởng? Bảo Thụ Tông tự mình xuất tiền túi sao?
Giang Trần thật không biết, bài danh cao, rõ ràng còn có ban thưởng.
- Ngươi suy nghĩ nhiều, Bảo Thụ Tông chỉ biết cố định lấy tiền, bọn hắn sao có thể tự móc tiền túi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...