Kỳ thực trong lòng Cam Trữ cũng có một bụng nghi vấn. Ví dụ như một đầu Phệ Kim thử đi cứu hắn là Chân linh của Giang Trần hay sao?
Còn nữa, trước đó Giang Trần sư huynh đối phó với Hốt Lôi kia, cử trọng nhược khinh, nhìn qua tựa như người lớn giáo huấn tiểu hài tử vậy, thực lực sai biệt rất lớn. Cho nên Cam Trữ hiếu kỳ, hiện tại tu vi Giang Trần sư huynh rốt cuộc đã tới cảnh giới khủng bố gì?
Lúc trước khi Cam Trữ luận bàn với Giang Trần ở Vĩnh Hằng thánh địa, dường như Giang Trần còn chưa đột phá Thiên Vị a.
Mấy năm qua đi, tiến bộ của Giang Trần sư huynh như vậy cũng khó tránh khỏi quá khoa trương a.
Trong thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thánh địa, Hạ Hầu Tông không ai bì nổi kia đã bị Giang Trần sư huynh đánh bại. Lúc ấy Giang Trần chống lại Hạ Hầu Tông, tuy rằng thắng, nhưng vẫn tương đối cố hết sức, lúc chiến đấu cũng không thể ở thế thượng phong tuyệt đối.
Thế nhưng mà lúc này, Giang Trần sư huynh đối phó với Hốt Lôi, nhìn qua quả thực dễ dàng. Từ đầu tới đuôi, thực sự giống như là trêu đùa Hốt Lôi vậy.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, chênh lệch của Hốt Lôi và Giang Trần sư huynh rất lớn. Tuy rằng trên miệng Hốt Lôi kia vẫn không thừa nhận.
Nhưng mà Cam Trữ rất thức thời, hắn biết rõ, có một số việc không nên hỏi, vậy thì đừng hỏi.
Giang Trần mang theo Cam Trữ, đi vào một địa phương tương đối vắng vẻ.
- Ban đêm không tiện hành động, chúng ta đợi qua đêm rồi nói sau. Ngày mai lại hội họp với Ngô Du.
- Huynh có tin tức của Ngô Du sư huynh hay sao?
Cam Trữ hiếu kỳ hỏi.
- Tạm thời còn chưa có, nhưng mà có lẽ rất nhanh sẽ có a.
Giang Trần dường như đang lầm bầm nói.
Cam Trữ thấy Giang Trần nói như vậy, trong lòng càng cơ hồ có thể xác định, Phệ Kim thử kia có lẽ nhất định là do Giang Trần sư huynh thao túng.
Có lẽ Giang Trần sư huynh cũng bởi vì đầu Phệ Kim thử kia mới có thể nhanh chóng tìm được hắn tới như vậy.
Giang Trần đứng ở trên một cành cây to, nhắm mắt dưỡng thần, vô cùng thích thú. Cam Trữ thì rất khó tĩnh tâm lại được, thi thoảng đứng lên, nhìn ra xa bốn phía một chút.
Đến cuối cùng hắn dứt khoát đứng lên, dường như định canh gác.
Giang Trần nghe thấy động tĩnh bên, mở mắt ra, nói:
- Ngươi không nghỉ ngơi một chút sao? Thời gian nửa tháng cứ tiếp tục ráng chịu như vậy sao? Không cần phải như vậy, trước tiên cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi.
Cam Trữ có chút hổ thẹn nói:
- Thực lực của ta thấp, không trợ giúp được mọi người cái gì. Vậy thì cứ để ta canh gác vậy.
Giang Trần khoát tay nói:
- Không cần, an tâm mà dưỡng thần đi. Không có người xâm nhập. Cho dù có người xâm nhập, ta cũng có biện pháp sớm biết được. Không cần người quan tâm quá nhiều.
- Đúng rồi, ngươi có nhận được Thí luyện châu hay không?
Giang Trần lại hỏi lại một câu.
Cam Trữ có chút hổ thẹn gật đầu:
- Ta chỉ may mắn nhận được một khỏa.
- Không tồi, mới có tiến vào đây có một ngày mà thôi.
Giang Trần không nghĩ tới Cam Trữ lại nhận được một khỏa Thí luyện châu.
- Sư huynh, ngươi nhận được nhiều không?
Giang Trần cười cười:
- Hiện tại trên người ta có sáu khỏa Thí luyện châu.
- Ồ? Có sáu khỏa sao?
Cam Trữ kinh ngạc vạn phần:
- Từ chỗ Hốt Lôi thu được hai khỏa, cũng có thể nói là trong vòng một ngày, tự mình sư huynh tìm kiếm được bốn khỏa hay sao?
Giang Trần chậm rãi thu được bốn khỏa Thí luyện châu, tăng thêm hai khỏa của Hốt Lôi, tổng số quả thực đã tăng lên sáu khỏa.
Nhưng mà Giang Trần đối với cái số lượng này kỳ thực cũng không hài lòng.
Hắn cảm thấy, thời gian nửa tháng lần này, Thí luyện châu này tới cuối cùng tuyệt đối không thể xuất hiện trạng thái bình quân, mà sẽ xuất hiện chênh lệch cực lớn.
Tu sĩ cường đại có lẽ trên người sẽ có rất nhiều Thí luyện châu.
Mà tu sĩ nhỏ yếu, có lẽ tới cuối cùng, một khỏa Thí luyện châu cũng không giữ lại được. Dù sao quy tắc so đấu lần này rất là tàn khốc, trừ việc giết người cướp của không cho phép ra, các loại phương thức khác đều cho phép.
Cho nên đến cuối cùng, rất có thể tới cuối cùng Thí luyện châu sẽ tập trung trên tay một số ít người, mà những số ít người này, nhất định là tồn tại cực kỳ hung hãn.
Tổng cộng có sáu trăm khỏa Thí Luyện châu. Nếu như quả thực tập trung ở một chỗ, muốn dựa vào hơn mười khỏa Thí luyện châu mà muốn đạt được vị trí quán quân, chuyện này độ khó rất lớn.
Dù sao, đây là sân khấu cao cấp nhất thập đại thánh địa, tụ tập quá nhiều thiên tài không thể tưởng tượng nổi.
Trong vòng một đêm, quả nhiên không có một chút gió thổi cỏ lay nào. Chuyện này khiến cho Cam Trữ cảm thấy có chút khó tin, bản thân bóng đêm chính là hoàn cảnh tốt nhất để các hoạt động tà ác diễn ra.
Không thể tưởng tượng được ban đêm này lại trôi qua nhẹ nhõm tới như vậy.
Nếu như không có gặp được Giang Trần, đêm nay Cam Trữ tất sẽ bị giày vò.
- Giang Trần sư huynh, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?
Hiện tại CAm Trữ có thể nói là bội phục Giang Trần tới mức quỳ rạp đầu xuống đất, trong lúc nói chuyện cung kính dị thường.
- Theo ta đi.
Giang Trần cũng không có giải thích quá nhiều. Nếu như ngươi phsat hiện ra Thí Luyện châu thì sẽ quy là của ngươi. Ta sẽ không đoạt với ngươi.
- Ồ?
Cam Trữ vội vàng giải thích.
- Có Thí luyện châu, tự nhiên Giang Trần sư huynh được ưu tiên lấy. Dù sao ta đối với chuyện bài danh đều không có truy cầu gì. Chỉ cần tổng thành tích của chúng ta có thể xếp trong top ba. Có điểm ban thưởng là được rồi, thành tích của ta khi đó cũng không quá kém.
Giang Trần cười cười:
- Ngươi đừng khách khí với ta, Thí luyện châu ta tự nhiên có biện pháp đạt được. Không cần lấy mấy khỏa Thí luyện châu từ chỗ ngươi.
Cam Trữ nghe Giang Trần nói như vậy, biết rõ quả thực Giang Trần không có ý tứ cướp đoạt Thí luyện châu của hắn. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trước kia Cam Trữ quả thực rất hiếm khi bội phục người khác. Thế nhưng mà hắn đối với Giang Trần, thực rất khó mà không phục cho được.
Hắn cảm thấy, Vĩnh Hằng thánh địa có nhân vật cấp đại ca như Giang Trần, quả thực vô cùng không tệ. Trước đó, thời đại ngũ đại công tử, cho dù là Tuy Thần công tử, cũng không có cách nào khiến cho người khác chịu phục.
Cho nên giữa Ngũ đại công tử vẫn luôn không phục lẫn nhau.
Mà hiện tại Giang Trần trở thành lão đại trong đám người trẻ tuổi. Phong độ của Giang Trần hoàn toàn là một lão đại hợp cách. Hơn nữa là một lão đại vô cùng ưu tú.
Ven đường, Cam Trữ ngạc nhiên phát hiện ra, Giang Trần sư huynh không ngờ lại nhiều lần tìm được Thí luyện châu trong những nơi kín đáo, rất khó phát hiện.
Tới trưa, bọn họ hai lần tìm được Thí luyện châu trong góc.
Giang Trần hết lòng tuân thủ hứa hẹn, căn bản không có đoạt với Cam Trữ, đều quy cho Cam Trữ, chuyện này khiến cho bản thân Cam Trữ cũng cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng mà nhìn bộ dáng của Giang Trần như vậy, hiển nhiên quả thực không có ý định đoạt với hắn.
Đến giữa trưa, tinh thần của Cam Trữ tăng vọt. Giang Trần bỗng nhiên lại nói:
- Chúng ta đổi hướng, đi xa hơn về phía bắc, thị phi quá nhiều.
Cam Trữ giật mình, ở trong hòn đảo hoang vắng này, làm sao biết được phía trước có gì không tốt? Chẳng lẽ Giang Trần sư huynh có năng lực biết trước?
Hay là nói, hắn có lực cảm ứng cường đại, có thể cảm ứng được tình hình địch nhân hay sao?
Giang Trần cũng không có giải thích, mà Cam Trữ cũng không cần Giang Trần giải thích. Hắn cảm thấy, Giang Trần đã nói như vậy nhất định là có đạo lý của hắn.
Đi theo Giang Trần, hai người đi tới phía tây.
...
- Đáng chết, tiểu tử này là mũi chó hay sao? Tại sao lại linh mẫn như vậy? Chẳng lẽ hắn biết rõ chúng ta ở chỗ này chờ ám toán hắn hay sao?
Cách đó không xa ở phía bắc, trong mắt mấy tu sĩ tràn ngập oán độc, bẫy rập mà bọn họ bố trí, vốn định ôm cây đợi thỏ. Kết quả sắp tới khu vực bẫy rập, người ta lại thay đổi phương hướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...