Từ Đông Phương Vương Quốc Dược Sư Điện lần thứ nhất nhìn thấy Thần Tú Tạo Hóa Đan, khi đó, Hoàng Nhi cũng không biết Giang Trần, chỉ nghe nói qua một sự tình hoang đường, là một tiểu chư hầu ở Tế Thiên Đại Điển thả rắm, bị quân vương đang sống đánh chết.
Về sau, các loại đan dược đan phương tầng tầng lớp lớp, Thuấn lão lưu ý đến Giang Hãn Hầu gia tiểu chư hầu, cũng bắt đầu chú ý thiếu niên này.
Sau đó, Giang Trần một đường thế như chẻ tre, tham dự Đông Phương Vương Quốc nội loạn, lại từ Đông Phương Vương Quốc đi Thiên Quế Vương Quốc, tham gia Tứ đại tông môn thí luyện...
Thẳng đến Bất Diệt Linh Sơn thí luyện, Thuấn lão cùng Hoàng Nhi rốt cục lộ diện, cùng Giang Trần có lần thứ nhất chính diện tiếp xúc.
Cũng là lần tiếp xúc kia, Hoàng Nhi mới biết được, bệnh của mình, dĩ nhiên là Bách Thế Đồng Tâm Chú. Mà Giang Trần cho hai thủ khúc, cũng là lần đầu tiên để cho trái tim băng cứng của Hoàng Nhi, xuất hiện một khe hở.
Sau đó Thuấn lão ly khai, Hoàng Nhi đi theo Giang Trần, đi Bảo Thụ Tông, đi Đan Càn Cung, về sau Đan Càn Cung bị diệt, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, trải qua nhiều lần sinh tử, hai người lâu ngày sinh tình, lẫn nhau tố tâm tư, tâm ý tương thông, cuối cùng định chung thân.
Sau đó tới Lưu Ly Vương Thành, Giang Trần từng bước quật khởi, mà Hoàng Nhi, lại bị Hi lão dẫn trở lại, bắt đầu hành trình nhiều năm tương tư.
Thẳng đến gần đây, một người tên là Giang Hoàng, bị Thuấn lão dẫn theo trở lại, làm cho Hoàng Nhi vốn tâm như tro tàn, lại lần nữa dấy lên một tia hi vọng.
Sau đó Lam Yên đảo vực, Hoàng Nhi cùng Giang Trần thuận lợi gặp gỡ. Giang Trần tiến vào Yến gia, lại nhảy đến Vĩnh Hằng Thánh Địa, cùng Hạ Hầu Tông vạch mặt, cho đến chém giết Hạ Hầu Tông...
Đây hết thảy, giống như nằm mơ, tràn đầy mộng ảo.
Bao nhiêu lần, Hoàng Nhi ở trong tuyệt cảnh bàng hoàng vô sách; bao nhiêu lần, Hoàng Nhi ở trong bóng đêm âm thầm khóc; bao nhiêu lần, nàng từ trong cơn ác mộng Hạ Hầu Tông bừng tỉnh; bao nhiêu lần, nàng bị Bách Thế Đồng Tâm Chú tra tấn chết đi sống lại...
Hiện tại, hết thảy ác mộng đều đi qua.
Nghênh đón nàng, chờ đợi nàng, là vòng tay kiên cố nhất của ái lang.
Nhân sinh như thế, Hoàng Nhi cảm giác mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới, chỉ có khổ qua, mới biết vị ngọt đến không dễ.
Lăng Bích Nhi nhìn Giang Trần cùng Hoàng Nhi chăm chú ôm nhau, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng phát hiện, mình bây giờ so với trước kia ở Đan Càn Cung, càng ngày càng có chút đa sầu đa cảm rồi.
Thế nhưng mà, nàng lại khống chế không được chính mình.
- Ha ha ha, muội phu, muội phu, hiện tại ta có thể xưng hô ngươi như vậy sao?
Tiếng nói đặc biệt của Yến Thanh Tang, bỗng nhiên lỗi thời vang lên.
Lúc này Hoàng Nhi mới nhẹ nhàng giãy giụa, trừng mắt nhìn Yến Thanh Tang:
- Thanh Tang đường ca, ngươi ngay cả muội phu cũng gọi rồi, lại chuẩn bị đồ cưới gì cho ta?
Yến Thanh Tang sững sờ, bước chân ngưng tụ, xấu hổ cười nói:
- Muội phu nhà ta thần thông quảng đại, đồ cưới gì hắn không kiến thức qua, nơi nào sẽ cần loại tiểu tử nghèo như ta cho đồ cưới chứ? Đúng không?
Tính cách của Yến Thanh Tang này, có đôi khi thật giống như kẻ dở hơi.
Lúc Giang Trần trở lại Vĩnh Hằng Thánh Địa, toàn bộ trẻ tuổi của Thánh Địa cơ hồ đều lâm vào cuồng hoan.
Nhưng đầu óc của Giang Trần lại không có nóng lên, trái lại, hắn dị thường tĩnh táo. Sau khi mấy người trẻ tuổi ngồi vào chỗ của mình, Yến Thanh Tang thấy Giang Trần lại lộ ra một tia sầu lo, nhịn không được hỏi:
- Huynh đệ, nhìn ngươi mặt ủ mày chau, chẳng lẽ thắng Hạ Hầu Tông, vẫn không thể để ngươi cao hứng? Ôm mỹ nhân quy, cũng không thể khiến ngươi cao hứng?
Hoàng Nhi cũng lưu ý đến Giang Trần dị thường, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn.
- Hoàng Nhi, sự tình nơi đây xong rồi. Không biết, các ngươi có hứng thú, phản hồi Nhân loại cương vực không?
Giang Trần đột nhiên hỏi.
- Phản hồi Nhân loại cương vực?
Yến Thanh Tang lại cả kinh.
- Hiện tại hậu hoạn của Hạ Hầu Tông đã không còn, thân phận của Hoàng Nhi đã tự do. Thiên phú của nàng, không kém hơn Yến Chân Hòe chút nào, thật sự là cơ hội để Hoàng Nhi đại phóng dị sắc đã đến, hiện tại trở về Nhân loại cương vực, chẳng phải là đáng tiếc?
Yến Thanh Tang nói tự nhiên là thiên tài thi đấu hai ba năm sau.
Ngược lại là Lăng Bích Nhi, nghe nói trở về Nhân loại cương vực, nội tâm vui vẻ, trong mắt toát ra vẻ vui thích. Dù sao hoàng thất của Lam Yên đảo vực, nàng là chắc chắn sẽ không trở về.
Về phần Yến gia cùng hoàng thất của Lam Yên đảo vực như thế nào, hiện tại Lăng Bích Nhi cũng không thèm để ý rồi. Dù sao hiện tại Hoàng Nhi và Yến Thanh Tang đã cùng Yến gia cãi nhau trở mặt. Lại để cho Yến gia đi chịu tiếng xấu thay cho người khác, Lăng Bích Nhi cũng không có tâm lý gánh nặng gì.
Huống chi, chỉ sợ Lam Yên đảo vực kia cũng không dám đến tìm Yến gia phiền toái.
Nhưng Hoàng Nhi lại tâm tư tinh tế, nhẹ giọng hỏi:
- Trần ca, có phải còn có tai hoạ ngầm gì hay không? Nếu như huynh cảm thấy trở về Nhân loại cương vực rất tốt, Hoàng Nhi nghe lời huynh. Chỉ là...
- Ta biết rõ bây giờ ngươi lo lắng nhất chính là cha mẹ của mình, việc này, nếu như ngươi tin được ta, liền giao cho ta đến xử lý, như thế nào?
Giang Trần chăm chú nhìn Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi hơi có chút kinh ngạc:
- Huynh không cùng lúc trở về Nhân loại cương vực sao?
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Trước khi không tìm được manh mối của Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, ta vẫn không thể về Nhân loại cương vực. Đương nhiên, ta muốn trở về Nhân loại cương vực, đã có bí pháp, tùy thời có thể phản hồi. Nhưng mà, bí pháp của ta, lại không cách nào mang theo bọn ngươi.
Giang Trần có Thì Không Phù Ấn, vạn nhất gặp phải vấn đề gì, có thể trực tiếp thúc dục Thì Không Phù Ấn, phản hồi Truyền Thừa Lục Cung.
Dùng tu vi hiện tại của Giang Trần, dù sao đã đầy đủ đi xông cung truyền thừa thứ tư rồi, thậm chí, hắn có thể đi xông cung thứ năm.
Cung thứ tư yêu cầu, cao nhất là Thiên Vị Sơ giai, mà cung thứ năm yêu cầu, tất nhiên là Thiên Vị Trung giai.
Về phần cung cuối cùng của Truyền Thừa Lục Cung, đoán chừng ít nhất phải Thiên Vị Cao giai mới có thể xông.
Những chuyện này, đều ở trong tính toán của Giang Trần.
Chỉ là, giai đoạn hiện tại, còn chưa hiểu rõ các loại sự tình ở Vạn Uyên đảo, tạm thời không vội về Nhân loại cương vực.
Dù sao, hắn từ Nhân loại cương vực đến Vạn Uyên đảo, trước sau cũng không có mấy năm thời gian. Dùng hắn suy tính, Ma tộc muốn đại quy mô bộc phát, cái kia ít nhất cũng phải vài chục năm sau.
Ở trên thời gian, ít nhất trước mắt vẫn còn dư dả.
Đương nhiên, lui một bước mà nói, Ma kiếp có khả năng sớm bộc phát, cái kia ít nhất cũng phải cần hai ba mươi năm.
Giang Trần muốn làm, là mau chóng tìm manh mối của Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận. Chỉ cần tìm được biện pháp trọng khải trận pháp này, có thể ngăn cản đại quân Ma tộc ở ngoài Nhân loại cương vực. Đến lúc đó, mặc dù Ma kiếp bộc phát, cũng sẽ đi tai họa địa bàn chủng tộc khác của Thần Uyên Đại Lục, địa bàn Nhân tộc, ít nhất sẽ không trở thành chủ chiến trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...