Đây không phải giả vờ, mà là khinh thường trong thực chất.
Loại cảm giác bị người khinh thị kia, Yến Thanh Tang cực kỳ khó chịu. Cho nên, loại cảm giác này, đã kích thích Yến Thanh Tang, để cho hắn có càng nhiều động lực nữa.
- Đúng rồi, huynh đệ, lần này thái độ của gia gia ta rất kiên quyết, hắn cũng kiên quyết ủng hộ sự tình giữa ngươi cùng Hoàng Nhi rồi. Ta biết rõ ngươi đối với Yến gia có chút ý kiến, nhưng ta hi vọng, ngươi không nên bởi vậy giận chó đánh mèo Yến gia. Tin tưởng Hoàng Nhi cũng không muốn ngươi giận chó đánh mèo Yến gia.
Ngữ khí của Yến Thanh Tang, mang theo vài phần thỉnh cầu.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Trước khi ta đến Vạn Uyên đảo, đối với Yến gia là có một bụng ý kiến. Nhất là lúc trước Hi lão kia, ở Khổng Tước Thánh Sơn của ta, diễu võ dương oai, ngữ ra không kém. Lúc đó, ta cho rằng người Yến gia, từng cái đều là hỗn đản. Hiện tại xem ra, tuy Yến gia có mấy hỗn đản, nhưng cũng có người để cho ta nhìn thuận mắt. Ví dụ như Yến Thanh Tang ngươi, còn có tổ phụ Yến Vạn Quân trưởng lão của ngươi nữa.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Yến Thanh Tang cùng Hoàng Nhi, đều thở dài một hơi.
Bọn hắn biết rõ, Giang Trần là buông xuống thành kiến với Yến gia rồi.
- Thanh Tang, đối với sự tình Yến gia, ta không tiện bình luận nhiều, bất quá có một điểm có thể khẳng định. Tộc trưởng đại nhân kia, hắn ở Yến gia, nếu không có chuyện gì, gìn giữ tổ nghiệp là không thành vấn đề, nhưng muốn nói thay đổi xu hướng suy tàn của Yến gia, dựa vào hắn là tuyệt đối không đáng tin cậy. Loại tính cách không quả quyết kia, thậm chí sẽ chôn vùi tiền đồ của Yến gia. Vốn những lời này, dùng thân phận của ta, là không thể nói. Nhưng mà ở đây không có người ngoài, ta không muốn che dấu phán đoán của cá nhân ta. Dù sao, sau khi nhận thức các ngươi, ta cũng hi vọng Yến gia có thể phát triển không ngừng, mà không phải càng ngày càng lụi bại.
Yến Thanh Tang thở dài một hơi:
- Cái kia hết cách rồi, sau khi chí cao lão tổ của Yến gia vẫn lạc, cách cục của Yến gia chúng ta, tựa như con Diều đứt dây, tự do rơi xuống rồi.
Hoàng Nhi cũng im lặng.
Trầm mặc một lát, Yến Thanh Tang mới hít sâu một hơi:
- Đúng rồi, huynh đệ, thân phận chân thật của ngươi, ý định lúc nào công khai. Dùng tình cảnh hiện tại của ngươi, tựa hồ không cần phải che dấu cái gì a. Ngươi tới từ Nhân loại cương vực, ở Vạn Uyên đảo, kỳ thật cũng không quá mức mẫn cảm. Vạn Uyên đảo đối với người của Nhân loại cương vực, cũng không có bài xích như vậy.
Giang Trần cười cười:
- Tạm thời không thể công khai, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết. Nói sau ta ở Đông Diên đảo kia làm rất nhiều sự tình, đắc tội rất nhiều thế lực. Nếu như lúc này để cho bọn hắn liên tưởng đến ta, cũng là tăng thêm phiền toái.
Cũng không phải Giang Trần thích che giấu tung tích, mà là hiện tại, thân phận Thiệu Uyên này, so với thân phận Giang Trần càng thêm phù hợp.
Lăng Bích Nhi một mực không nói chuyện, bỗng nhiên khẽ mở môi hỏi:
- Sư đệ, ngươi ý định lúc nào trở về Nhân loại cương vực?
Lăng Bích Nhi tâm niệm cố thổ, nhớ phụ thân nàng, nhớ muội muội của nàng.
Nhất là biết được bọn hắn không sao, Lăng Bích Nhi càng vô cùng tưởng niệm. Nếu như không phải thế cục bức bách, nàng hận không thể dứt bỏ hết thảy ở Vạn Uyên đảo, trở về Nhân loại cương vực, phản hồi Đan Càn Cung, cùng phụ thân, cùng muội muội gặp nhau, từ nay về sau không phân ly.
Trong nội tâm Lăng Bích Nhi, chưa bao giờ cầu phú quý gì, cũng không thèm để ý thân phận công chúa gì.
Nàng muốn, chỉ là cuộc sống đơn giản bình bình đạm đạm, như là ở Đan Càn Cung, loại tuế nguyệt yên bình kia, mới là sinh hoạt lý tưởng nhất với Lăng Bích Nhi.
- Trở về Nhân loại cương vực, chỉ sợ còn cần một ít thời gian. Ít nhất, phải hoàn thành hai sự tình.
- Hai chuyện gì?
Yến Thanh Tang ngược lại là hiếu kỳ, đoạt trước hỏi.
- Thứ nhất, tiêu diệt Hạ Hầu gia tộc, tiêu trừ hết thảy hậu hoạn của Hoàng Nhi. Thứ hai, tìm được Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận truyền thừa, trọng khải đại trận, phong ấn Ma tộc.
- Ma tộc?
Lúc này Yến Thanh Tang lại trợn tròn mắt, hắn là hậu duệ Vạn Uyên đảo, hiểu biết về Ma tộc, chỉ cực hạn ở một ít tin đồn.
Tại Vạn Uyên đảo, Ma tộc là cấm thảo luận, thậm chí, Nhân loại cương vực, kể cả toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, đều bị cấm chỉ thảo luận.
Cho nên, Yến Thanh Tang nghe được hai chữ Ma tộc, cũng phi thường mới lạ.
Giang Trần hừ lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ Vạn Uyên đảo, không biết Ma tộc sao?
- Biết là biết, nhưng chỉ là nghe qua đại danh của Ma tộc, lại không biết Ma tộc rốt cuộc là tộc đàn như thế nào?
- Ma tộc?
Giang Trần than nhẹ một tiếng.
- Đó là một chủng tộc đủ hủy diệt Thần Uyên Đại Lục. Nếu để cho bọn hắn công hãm Thần Uyên Đại Lục, một ngày nào đó, bọn hắn sẽ giết đến Vạn Uyên đảo, chinh phục Vạn Uyên đảo, đem trọn Thần Uyên Đại Lục, nhét vào trong lãnh thổ của Ma tộc bọn hắn. Đến lúc đó, mọi người chúng ta, đều sẽ trở thành nô lệ của Ma tộc. thuận sống nghịch vong.
Ma tộc, đối với tất cả đại chủng tộc của Thần Uyên Đại Lục mà nói, tuyệt đối là một ác mộng.
- Lợi hại như vậy sao?
Yến Thanh Tang khẽ giật mình.
- So với ta miêu tả còn lợi hại hơn rất nhiều. Vạn Uyên đảo các ngươi...
Giang Trần vừa định nói chút gì đó.
Nhưng Hoàng Nhi lại cười khổ nói:
- Trần ca, về Thượng Cổ bí văn của Vạn Uyên đảo, ngươi cũng không cần nói. Chuyện này, tại Vạn Uyên đảo là cấm kị. Ai cũng sẽ không thừa nhận, bọn họ là hậu duệ của Thượng Cổ đào binh. Chuyện này, ở trong lịch sử của Vạn Uyên đảo, cũng không phải ghi lại như vậy.
Người Vạn Uyên đảo, lại có chút lừa mình dối người rồi.
Bởi vì cảm thấy sỉ nhục đối với sự tình phát sinh qua, cho nên bọn hắn lựa chọn quên đi.
- Đúng rồi, các ngươi có biết, tất cả thế lực lớn của Vạn Uyên đảo, có thế lực nào đặc biệt am hiểu trận pháp không?
Giang Trần lại hỏi.
Thời đại Thượng Cổ, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận kia, cũng không phải là một thế lực độc lập hoàn thành. Mà là mấy thế lực, cùng một chỗ bố trí trận pháp, khởi động trận pháp này.
Đan Tiêu Cổ Phái nắm giữ một bộ phận, Giang Trần tự nhiên là biết đến. Nhưng mà Địa Tạng Môn, cùng với thế lực khác phụ trách một bộ phận, Giang Trần lại không thể nào biết được. Ít nhất, Giang Trần muốn biết trận đồ của trận pháp này. Mặc dù phương thức vận hành, đặc điểm vận hành của trận pháp này, Giang Trần hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ít ra, có một trận đồ, hắn có thể mô phỏng đẩy diễn thoáng một phát.
Hiện tại, bi kịch lớn nhất là, Giang Trần không tìm ra manh mối.
Cho nên, hắn muốn hỏi thăm một chút.
- Thế lực lớn đặc biệt am hiểu trận pháp, vậy nhất định phải nói tới Cửu Minh Thần Quốc. Tương truyền, Cửu Minh Thần Quốc Cửu Minh Thánh Địa, là chỗ khó xông nhất, phức tạp nhất của Vạn Uyên đảo. Vô số cường giả, tiến vào Thánh Địa kia, đều sẽ bị lạc phương hướng, tìm không thấy đường ra.
- Cửu Minh Thần Quốc?
Giang Trần gật gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...