Độc Tôn Tam Giới

Thạch Huyền nghe vậy cũng giận quá hóa cười:

- Tử Xa Mân, năm đó Tử Mục trưởng lão cũng không có tư cách nói những lời này với Thạch mỗ. Tử Xa Mân ngươi còn kém xa lắm. Một chút thủ đoạn ấy của ngươi muốn chọc giận Thạch mỗ sao? Còn non một chút.

- Chọc giận ngươi?

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên.

- Thạch Huyền, không thể không nói, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mà có một việc ta lại biết rõ. Thạch Huyền nhà ngươi năm đó đánh bại Tử Mục trưởng lão nhất định là có thủ đoạn không ai nhận ra. Thị thị phi phi tất có công luận.

- Làm càn.

Thạch Huyền vỗ bàn, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Đừng nói là Tử Mục trưởng lão, Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi cho dù thêm một vạn măm, mấy vạn năm cũng không có khả năng tìm được một người có thể ngang hàng nói chuyện với Thạch mỗ trên phương diện đan đạo.

Giang Trần nghe vậy cười rộ lên.

- Đúng vậy sao? Vậy ngươi luyện chế một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan ta nhìn xem?

Giang Trần đối chọi gay gắt.

Thạch Huyền thản nhiên nói:


- Đan sư trong thiên hạ chẳng lẽ chỉ dùng một loại đan dược mà phân cao thấp sao? Không nói tới Thái Nhất bổ thiên đan kia liệu có phải thực sự do ngươi luyện chế ra hay không. Coi như là vậy, nói không chừng cũng chỉ là vận khí tốt, trong lúc vô tình nhận được đan phương thượng cổ, khiến cho ngươi nhặt được chỗ tốt. Chuyện này chỉ có thể nói vận khí ngươi không tệ, không chứng minh được thiên phú đan đạo của ngươi mạnh bao nhiêu.

Thạch Huyền cảm thấy, nếu như đan dược này thực sự là do tiểu tử này luyện chế ra, vậy nhất định là tiểu tử này nhận được đan phương thượng cổ, tuyệt đối không phải là tiểu tử này tự mình nghiên cứu ra.

Đạt được đan phương thượng cổ, chính là vận khí thuần túy, hoàn toàn không có quan hệ tới nội tình và thực lực đan đạo.

Trong lòng Giang Trần ngược lại còn âm thầm mừng thầm.

Thạch Huyền nói như vậy kỳ thực đã từng bước tiến vào trong cạm bẫy mà hắn đặt ra từ trước.

- Thạch Huyền, Thái Nhất bổ thiên đan này làm sao tới tay ngươi không cần phải quan tâm. Ngươi không biết luyện chế lại là sự thực.

- Hừ, cho dù ta không biết, vậy thì có thể nói rõ ra điều gì chứ? Ngươi biết tất cả các loại đan dược sao? Có lẽ ta chỉ có một loại đan dược này là không biết, nhưng mà Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi cho dù kéo dài thêm mười thế hệ nữa thì cũng chưa hẳn. Đây là chênh lệch, đây là nội tình, hiểu không?

Ngữ khí của Thạch Huyền tràn ngập vẻ khinh miệt.

Kỳ thực cũng không phải hắn là người hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, cũng cảm giác mình đấu võ mồm với một người trẻ tuổi dường như có chút mất thân phận.

Thế nhưng mà người trẻ tuổi ghê tởm này lại có một thứ khó hiểu, khiến cho nộ khí của Thạch Huyền hắn không áp chế được, luôn luôn áp chế không nổi, lửa giận không ngừng thiêu đốt hắn.

- Nội tình?

Giang Trần cũng cười rộ lên:

- Thạch Huyền, có phải ngươi cảm thấy Vạn Uyên đảo này chỉ có Bách Hoa thánh địa các ngươi có nội tình đan đạo đúng không? Ngươi nói thứ ngươi hiểu trên dưới mười thế hệ Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta chưa chắc đã hiểu đúng không? Thứ ngươi không biết chỉ có một mình Thái Nhất bổ thiên đan đúng không?

- Ngươi không biết sao?

Thạch Huyền cười lạnh.

Giang Trần nở nụ cười ngày càng sáng lạn:

- Nói người vô tri không biết sợ là có chút khen ngợi ngươi. Ta nhìn Thạch Huyền nhà ngươi căn bản không giống như là người a.

Giang Trần nhẹ nhàng cười, nói tiếp:

- Như vậy đi, Thạch Huyền ngươi đã tự tin như vậy, hơn nữa ngươi cũng đã mua danh chuộc tiếng vài thập niên, hôm nay không bằng dứt khoát làm một trận.

- Hừ, bước tiếp theo có phải ngươi định nói Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi muốn lật lại bản án? Muốn khiêu chiến Thạch Mỗ? Muốn lấy lại hổ thẹn trước đó của Tử Mục trưởng lão?

Nụ cười của Thạch Huyền tràn ngập châm chọc:


- Nếu nói như vậy, phải khiến cho các ngươi thất vọng rồi. Thạch mỗ ta khinh thường ra tay, các ngươi biết tại sao không? Bởi vì hiện tại đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa căn bản không xứng để Thạch mỗ động thủ.

Giang Trần nhìn chằm chằm vào Thạch Huyền, ánh mắt mang theo một chút giễu cợt.

- Thạch Huyền, không nên quá tự tin như vậy. Người khác không nhìn ra, ta lại có thể nhìn ra sự yếu đuối trong lòng ngươi. Ngươi nói ngươi hiểu, Vĩnh Hằng thánh địa ta mười thế hệ chưa chắc đã hiểu. Nói miệng không bằng chứng, không bằng mượn cơ hội này, chứng minh ngựa chết hay là lừa chết a.

- Bằng vào ngươi?

Thạch Huyền khinh miệt lắc đầu:

- Thạch mỗ không có hứng thú giáo huấn trẻ con.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Nếu như tăng thêm đan phương Thái Nhất bổ thiên đan thì sao?

- Có ý gì?

Thạch Huyền rung động.

Đúng như suy đoná của Giang Trần lúc trước, không có ai có thể cự tuyệt được sự hấp dẫn của Thái Nhất bổ thiên đan, Thạch Huyền này cũng không làm được.

Nghe nói tới năm chứ Thái Nhất bổ thiên đan này, trong lòng Thạch Huyền rung động.

- Ngươi tỷ thí một trận với ta, lấy Thái Nhất bổ thiên đan làm tiền đặt cược. Ngươi thắng thì lấy đi đan phương này, ngươi thua phải thừa nhận chuyện lúc trước khi đánh cuộc với Tử Mục trưởng lão, ngươi đã ăn gian.

Thạch Huyền lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi xác định mình có thể đại biểu cho Vĩnh Hằng thánh địa?


Giang Trần nhún nhún vai:

- Thái Nhất bổ thiên đan này là của ta, tự nhiên ta có tư cách làm chủ. Tử Xa trưởng lão, Tam đại thánh chủ đều ủng hộ quyết định của ta.

Thạch Huyền cười rộ lên, khoan thai nhìn chằm chằm qua Tử Xa Mân:

- Tử Xa Mân, người trẻ tuổi càn rỡ thô lỗ này có thể làm chủ hay sao?

Tử Xa Mân thản nhiên nói:

- Cự đầu đan đạo trong thiên hạ tụ tập ở đây, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta dám nuốt lời sao? Ngươi sợ cái gì chứ?

Thạch Huyền cười ha hả:

- Tốt, tốt, Thạch mỗ quả thực đã xem thường Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi. Tuy rằng các ngươi rất vô tri, nhưng mà vô tri cũng là vô tri có khí phách. Khiến cho Thạch mỗ xem trọng Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi một bậc. Các ngươi đã gặp bức tường mà không biết quay đầu lại, vậy Thạch mỗ phá lệ, sẽ cho Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi một bài học.

- Thạch Huyền lần này tới tham dự Bổ Thiên thịnh hội này hoàn toàn là vì Thái Nhất bổ thiên đan mà tới. Bằng không mà nói dùng thân phận hiện tại của Thạch Huyền, hắn căn bản khinh thường tới loại địa phương như Vĩnh Hằng thánh địa, trong mắt hắn đó là tự hạ thân phận.

Chính là bởi vì có sự hấp dẫn của Thái Nhất bổ thiên đan, làm cho hắn muốn tới nhìn tình hình một chút. Nhìn xem có cơ hội nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thế nhưng lại không nghĩ rằng Vĩnh Hằng thánh địa này không biết vì sao bỗng nhiên lại có dũng khí lớn tới như vậy, lại phái một người trẻ tuổi liên tục đi khiêu khích hắn. Cuối cùng còn giống như điên đại, đưa ra ước định đánh cuộc.

Đánh cuộc đan đạo với Thạch Huyền hắn, quả thực là không biết tự lượng sức mình.

Bất luận một thiên tài nào đều có đặc điểm chung, đó chính là vô cùng tự tin. Tuy rằng giờ phút này tình huống nhìn qua có chút quỷ dị, một người trẻ tuổi không ngừng khiêu khích Thạch Huyền hắn. Chọc giận Thạch Huyền hắn, đưa ra ước định đánh cuộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui