Độc Tôn Tam Giới

Giang Trần nói tới đây, khóe miệng nhếch lên:

- Ta không thể tưởng tượng được, Hạ Hầu tiểu thư ở Vĩnh Hằng thánh địa ta lại có lực ảnh hưởng cao như vậy. Thất kính, thất kính.

Giang Trần nói xong, chắp tay nói với Hạ Hầu Anh:

- Hạ Hầu tiểu thư, ngươi bái vào làm môn hạ Tử Xa trưởng lão, rốt cuộc là vì học tập đan đạo? Hay là muốn kết giao với thiên tài thánh địa? Nói thật, Thiệu mỗ cũng cảm thấy hồ đồ a.

Hạ Hầu gia tộc mặc kệ là nam hay nữ, là người hay là súc sinh đều khó có thể trở thành bằng hữu. Tự nhiên Giang Trần có khách khí hay không cũng không quan trọng.

Lời này nói ra, chẳng khác gì là trực tiếp vạch trần mặt nạ dối trá của Hạ Hầu Anh. Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Hầu Anh hiện lên một đạo sát ý khó có thể phát giác ra.

Nhưng mà, đạo sát ý này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Dậm chân một cái rồi gắt giọng:

- Thiệu công tử, khó trách công tử vẫn hờ hững với người ta như vậy. Hóa ra công tử có thành kiến lớn với người ta như vậy a.

Nếu như Giang Trần không có hiểu rõ bản chất của Hạ Hầu Anh, rất dễ dàng bị loại biểu hiện ngây thơ, hờn dỗi của Hạ Hầu Anh mê hoặc, sẽ cảm thấy Hạ Hầu Anh này chỉ là đại tiểu thư đơn thuần ngang ngược.

Thế nhưng mà Giang Trần hiện tại đối với Hạ Hầu Anh đã sớm có đề phòng. Tự nhiên sẽ không bị thủ đoạn này của Hạ Hầu Anh lừa bịp.

Hắn cười nhạt một tiếng, từ chối lên tiếng.

Thanh niên mặc y phục màu tím trước đó lúc này đâu còn nhẫn nại được nữa, bỗng nhiên đứng dậy, trợn mắt nhìn qua Giang Trần.

- Thiệu Uyên, không thể không nói ngươi rất cuồng.

Tên thanh niên mặc y sam màu tím này họ Cảnh, gọi là Cảnh Dực.


- Cuồng ở chỗ nào?

Giang Trần lạnh nhạt cười cười.

- Nhiều thiên tài thánh địa như vậy, ai không xếp trên ngươi cơ chứ? Ai mà tư lịch không cao hơn ngươi? Ngươi ở nơi này cố làm ra vẻ, ra vẻ thâm trầm, ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy còn chưa đủ cuồng sao?

Cảnh Dực nổi giận.

Giang Trần bật cười:

- Ta ở trong động phủ của ta, tiêu diêu tự tại, các ngươi lại mời ta tới, sau khi mời tới, muốn ra oai phủ đầu với ta, lại nói ta cuồng? Ta thực sự hiếu kỳ, thiên tài thánh địa chúng ta không có khả năng giống như các ngươi, điên đảo trắng đen, không nói thị phi a.

Hạ Hầu Anh lúc này lại thấp giọng nỉ non:

- Là ta không tốt, đều là do ta không tốt. Ta không nên tới đây. Cảnh sư huynh, ngươi đừng tranh chấp với Thiệu công tử. Ngàn sai vạn sai đều do Anh nhi sai a. Các ngươi đừng cãi nữa, chớ đừng vì người ngoài như ta mà tổn thương hòa khí đồng môn. Ô ô ô...

Hạ Hầu Anh bắt đầu diễn kịch.

Nước mắt của nữ nhân đối với nam nhân mà nói, có lực sát thương trí mạng.

Cảnh Dực lạnh lùng nhìn qua Giang Trần:

- Họ Thiệu kia, ta mặc kệ ngươi là thiên tài tới cỡ nào, đứng ở góc độ của nam nhân, ta yêu cầu ngươi xin lỗi Anh tiểu thư.

Giang Trần bật cười nói:

- Dường như ta không làm gì áy náy với nàng a? Cho nên sao phải xin lỗi?

- Ngươi làm Anh tiểu thư khóc? Còn dám nói không áy náy? Ngươi có phải là nam nhân hay không?

Cảnh Dực quả thực giận tới mức không kiềm chế được.

- Dường như ngươi thấy, như ngươi bây giờ, thì mới là nam nhân, đúng không?

Giang Trần đối với Cảnh Dực này quả thực không biết nên nói gì.

Cảnh Dực hờ hững nói:

- Rốt cuộc ngươi có xin lỗi hay không?

Giang Trần nhún vai:

- Ta không tìm thấy lý do để xin lỗi.

Cảnh Dực giận quá hóa cười:


- Tốt, tốt, tốt. Xem ra ngươi không thấy quan tài không đổ lệ. Nếu như vậy hôm nay đừng trách Cảnh mỗ đắc tội với người nào đó.

- Ngươi muốn thế nào?

Ánh mắt Giang Trần nhìn qua Cảnh Dực không khác gì nhìn kẻ ngu ngốc.

Quả thực hắn có chút thất vọng, nếu như thiên tài thánh địa quả thực đều ngu ngốc như vậy mà nói. Giang Trần thực sự cảm thấy bi ai thay cho Vĩnh Hằng thánh địa.

Thiên phú của Cảnh Dực này thế nào, Giang Trần không quá rõ ràng. Nhưng mà đầu óc của tên này, rõ ràng không đủ dùng. Một chút thủ đoạn thô thiển của nữ nhân như vậy, vài giọt nước mắt giả mù sa mưa đã khiến cho hắn mất đi lý trí như vậy sao?

- Sao nào? Ta muốn một trận quyết đấu giữa nam nhân với ngươi. Thiệu uyên, ngươi có dám hay không?

- Quyết đấu?

Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt.

- Đúng vậy, nam nhân quyết đấu với nhau. Mặc kệ ai thắng ai thua cũng không thể đi cáo trạng trưởng bối. Sao nào? Có dám tiếp nhận hay không?

Ánh mắt Cảnh Dực tràn ngập khiêu khích.

Giang Trần cười cười, đánh giá Cảnh Dực này.

Cảnh Dực này với tư cách là đệ tử chân truyền, rõ ràng đã đột phá Thiên Vị, hẳn là thiên tài Thiên VỊ nhất trọng. Ở trong Vĩnh Hằng thánh địa có lẽ cũng coi như là thiên tài gần với top đầu.

Nhưng mà nhất định cũng không thể nào là thiên tài siêu nhất lưu được.

Có lẽ Cảnh Dực này cảm thấy mình là Thiên Vị nhất trọng, muốn hành hạ Đế cảnh đỉnh phong là hắn sẽ giống như hành hạ một con gà vậy, vô cùng đơn giản.

- Không được đi cáo trạng với trưởng bối sao?

Giang Trần cười cười, sắc mặt đột nhiên trầm xuống?

- Ngươi chắc chắn chứ?


- Hừ, có gì mà không chắc chắn chứ? Nếu như ngươi sợ hãi, có thể cầu xin tha thứ, nhiều đồng môn ở đây như vậy. Cảnh mỗ có thể cân nhắc cho ngươi cơ hội hối cải.

Cảnh Dực nhẹ nhàng nhục nhã Giang Trần. Ít nhất hắn cho rằng đây là một phương thức làm nhục Giang Trần.

- Ngươi gọi là Cảnh Dực đúng không? Ta không biết trưởng bối của ngươi rốt cuộc có vị trí cao bao nhiêu trong Thánh địa, mới giáo dục ra bản tính coi trời bằng vung của ngươi. Chẳng lẽ trưởng bối nhà ngươi chỉ dạy ngươi tu luyện, không có dạy ngươi biết động não thế nào sao?

Giang Trần thực sự triệt để im lặng.

Vì nữ nhân mà xúc động, Giang Trần không phải là chưa từng gặp. Thế nhưng mà dù gì ngươi cũng là thiên tài thánh địa. Không nên có biểu hiện vụng về như vậy a.

Sắc mặt Cảnh Dực trầm xuống:

- Tiểu tử, nam nhân quyết đấu dựa vào nắm đấm, không phải là nhanh mồm nhanh miệng. Có gan thì đáp ứng quyết đấu, đừng để cho mọi người càng xem thường ngươi.

Giang Trần lại lạnh lùng nói:

- Vì một nữ nhân không tính là xinh đẹp, Thiệu mỗ quả thực không có hứng thú quyết đấu. Nhưng mà Cảnh gì đó nhà ngươi đã muốn giẫm ta, ta sẽ không ngại giáo huấn ngươi làm người thế nào. Có lẽ một số năm sau, ngươi sẽ phát hiện ra ngày hôm nay ngươi ngây thơ tới cỡ nào. Đến lúc đó, thậm chí còn sinh ra lòng cảm kích đối với ta cũng không biết chừng.

Nói tới đây ánh mắt Giang Trần quét ngang, đảo qua trước mặt mỗi người.

- Chư vị, các người đều ngồi đây, chắc hẳn đều cá mè một lứa. Còn có ai muốn cùng chỉ giáo không? Đứng ra hết đi. Tránh cho lúc đó lại lải nhải, dong dài lắm điều. Các ngươi có thời gian rảnh rỗi, thế nhưng ta lại không có thời gian bồi tiếp các ngươi.

Đã biết rõ ý đồ của đối phương khi tới, Giang Trần dứt khoát không khách khí.

- Cam Trữ đạo hữu. Ta không biết trong chuyện lần này ngươi có ý gì. Nhưng ngươi dù gì cũng là nhân vật Ngũ đại công tử. Không thể không nói ngươi làm cho Thiệu mỗ thất vọng. Nhưng mà Thiệu mỗ lại thiện ý cho rằng, bốn người khác trong Ngũ đại công tử có lẽ sẽ xấu hổ đứng cùng một chỗ với ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui