Sau khi Giang Trần bố trí một chút, cả động phủ đã trở thành địa bàn tư nhân của hắn. Hạ cấm chế, bố trí trận pháp, đây chẳng khác nào là tuyên bố chủ quyền với người ngoài.
Giang Trần ở trong động phủ nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, đem cảnh giới Đế cảnh đỉnh phong sau khi đột phá củng cố lại vững chắc.
Trên thực tế, lưu lạc trong Cửu Khúc vân quật đối với Giang Trần mà nói, thu hoạch cực lớn. Nếu như không có thu hoạch lần này, Giang Trần cũng không dám nói mình trong vòng nửa năm nhất định có thể có đột phá gì thêm.
Vài ngày trôi qua, Giang Trần đối với động phủ này cũng vô cùng hài lòng.
Linh lực đầy đủ, bố trí hợp lý, Giang Trần không có chỗ nào chê được. Càng khó có được nơi này vô cùng xinh đẹp và yên tĩnh, hơn nữa vô cùng thích hợp tu luyện, đây mới là thứ hấp dẫn Giang Trần nhất.
Cơ hồ Giang Trần nhanh chóng bị động phủ này chinh phục.
Một ngày nọ, cảnh giới Giang Trần vững chắc. Cảm giác tạm thời cũng khó có gì đột phá, hắn lập tức quyết định, ngày mai lập tức khởi hành đi tới Vĩnh Hằng chi hà, bắt đầu ngộ đạo.
Thời gian không đợi người.
Đã quyết định, trong lòng Giang Trần cũng bình an hơn rất nhiều.
- Thiệu Uyên đạo hữu, tại hạ đệ tử chân truyền Cam Trữ tới bái phỏng.
Có khách tới chơi? Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Trần tới động phủ này. Nghe danh tự của đối phương, chính là đệ tử chân truyền Cam Trữ. Cam Trữ này Giang Trần đã từng xem qua tư liệu, Cam Trữ này ở trong Vĩnh Hằng thánh địa chính là một trong ngũ đại công tử. Ở trong cả Vĩnh Hằng thánh địa coi như là tồn tại tương đối nổi bật.
Giờ phút này hắn ta lên tiếng ngoài động phủ, Giang Trần cũng không tiện im lặng.
Dù sao hắn tới Vĩnh Hằng thánh địa, không phải là vì kết thù, tranh khí mà tới. Cho nên tạo mối quan hệ tốt cũng là chuyện vô cùng quan trọng.
Cho nên Giang Trần bỏ cấm chế, đi tới, đã thấy Cam Trữ này một thân mặc cẩm bào, môi hồng răng trắng, khí khái hào hùng, cực kỳ tiêu sái, không bị trói buộc.
Người này chính là Cam Trữ, một trong ngũ đại công tử của Vĩnh Hằng thánh địa.
Ngũ quan của Cam Trữ cực kỳ tuấn tú, nhất là cái mũi, là mũi ưng tiêu chuẩn. Chuyện này khiến cho hắn nhìn qua tiêu sái không bị trói buộc, đồng thời cũng nhiều thêm vài phần vô ljai.
- Vị này nhất định là Thiệu Uyên đạo hữu, tại hạ Cam Trữ.
- Thì ra là Cam Ninh công tử trong Ngũ đại công tử, không có tiếp đón từ xa. Thất lễ, thất lễ.
Giang Trần mỉm cười, trong lúc nói chuyện cũng coi như khách khí.
- Ha ha, Cam mỗ ở ngay cạnh động phủ của Thiệu Uyên đạo hữu không xa. Nghe nói trong Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta xuất hiện một thiên tài mới, cho nên ta mới đặc biệt tới bái phỏng.
- Không dám.
Giang Trần mỉm cười.
- Vốn ta nên đi bái phỏng chư vị đạo hữu trước. Chỉ là mới vào thánh địa còn rất nhiều chuyện chưa quen thuộc, không dám tùy tiện hành động.
Lời nói rất êm tai, cũng không thể vì vậy mà trách tội được.
Cam Trữ kia gật đầu, dường như cũng không quá coi trọng lời này của Giang Trần, hai hàng lông mày giãn ra, cười nói:
- HÔm nay Cam mỗ ở động phủ bố trí một ván cờ, mời năm tài tuấn trong thánh địa. Mọi người nghe nói tới đạo hữu ngươi đều cực kỳ hiếu kỳ, muốn mời đạo hữu tới gặp mặt.
Giang Trần không có quên lời cảnh cáo của Tử Xa Mân. Đối mặt với lời mời của Cam Trữ, trong lúc nhất thời Giang Trần cũng không có vội vã trả lời.
Hắn muốn biết rốt cuộc đây là một lần chào hỏi bình thường, hay là một loại thăm dò lẫn nhau? Hay là nói bên trong còn có nguyên nhân khác?
Bình thường mà nói, lời mời này bình thường đều thật giả khó phân, khó mà đoán trước được.
Nhưng mà điều ghét nhất là, có đôi khi ngươi biết rõ đây là cạm bẫy. Có khả năng là cái thòng lọng chờ ngươi đưa cổ vào. Thế nhưng mà ngươi vẫn không có cách nào cự tuyệt được.
Một khi ngươi cự tuyệt, người ta sẽ chụp mũ, nói ngươi ngạo mạn tự đại, không thích sống chung, không dễ ở chung. Hoặc là nói ngươi nhát gan như chuột, ngay cả loại tiệc tùng xã giao như vậy cũng không dám tới phó ước.
Mồm ở trên thân người khác, đây không phải chuyện khó giải quyết bình thường.
Cho nên Giang Trần suy nghĩ một lát, vẫn mỉm cười nói:
- Thiệu mỗ mới vào thánh địa, rất nhiều chuyện đang muốn thỉnh giáo những thiên tài như các ngươi. Chỉ hy vọng mọi người không ghét bỏ ta thô tục mới được a.
- Ha ha, Thiệu Uyên đạo hữu quả nhiên sảng khoái. Nếu như vậy lập tức khởi hành, như vậy được không?
- Mời.
Giang Trần khoát tay, ý bảo Cam Trữ này dẫn đường.
Cam Trữ tự mình tới mời. Ít nhất cũng cho Giang Trần đầy đủ mặt mũi. Nếu như Cam Trữ chỉ phái một đồng tử hầu tới mời đi, chưa chắc Giang Trần đã nể tình.
Động phủ Cam Trữ quả thực cách đó không xa. Vài dặm trong chốc lát đã tới.
Cam Trữ là một trong ngũ đại công tử trong thánh địa, không đơn thuần là thiên phú xuất chúng. Thân thế cũng cực kỳ hiển hách. Chính là hậu nhân dòng chính của một vị trưởng lão trong trưởng lão đường của thánh địa.
Tiến vào động phủ, Giang Trần bỗng nhiên nhíu mày, nhìn qua một đạo thân ảnh trong động phủ.
Đạo thân ảnh không ngờ lại là Hạ Hầu Anh của Hạ Hầu gia kia.
Hạ Hầu Anh này bờ môi nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn qua Giang Trần, trong mắt hiện lên ý tứ như cười như không, đánh giá Giang Trần.
- Sao nàng ta lại ở chỗ này?
Giang Trần nhìn thấy Hạ Hầu Anh, hơi có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, lại phát hiện ra trong động phủ này đã có mấy người ngồi đó. Mà Hạ Hầu Anh này dường như rất có địa vị, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Giang Trần, đồng thời thi thoảng cũng nhìn về phía Hạ Hầu Anh dường như là nịnh nọt vậy.
- Ha ha, Anh tiểu thư, người ngươi chỉ định ngu huynh đã giúp ngươi mời tới.
Cam Trữ mỉm cười, đồng thời nói với Giang Trần:
- Đạo hữu, Anh tiểu thư tới đây bái phỏng Tử Xa trưởng lão, nói về chuyện thiên tài của ngươi, tất cả mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ. Cho nên ngươi đừng trách.
Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt, khẽ gật đầu nói.
Nhìn thấy Hạ Hầu Anh, biểu lộ của Giang Trần có chút lãnh đạm. Bởi vì trong nháy mắt này, hắn như hiểu ra được điều gì đó. Cảm thấy lần này nhận được lời mời chỉ sợ không có ý tốt gì.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Hầu Anh đánh giá Giang Trần, nụ cười trên mặt có chút quỷ dị.
- Thiệu Uyên, Thiệu Uyên công tử. Ta từ biệt trong Hạ Hầu gia tộc ta, không thể tưởng tượng được lúc gặp lại lại là ở trong Vĩnh Hằng thánh địa. Cái giá của ngươi không phải là lớn bình thường nha.
Ngữ khí của Hạ Hầu Anh dường như đang nói đùa, dường như lại có vài phần giận dữ, nàng nhìn Cam Trữ:
- Nếu như không phải có mặt mũi của Cam Trữ sư huynh, muốn mời ngươi tới quả thực không dễ dàng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Hạ Hầu tiểu thư nói quá lời rồi.
- Đâu có quá lời chứ? Hạ Hầu gia tộc ta năm lần bảy lượt mời ngươi, ngươi không quan tâm khiến cho chúng ta rất phiền lòng a.
- Hạ Hầu tiểu thư mời mấy lần, không biết có gì phân phó?
Giang Trần dứt khoát giả ngu.
- Hừ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...