Độc Tôn Tam Giới

Giang Trần đi theo bên cạnh Yến Thanh Tang, cũng giả bộ bất an lo sợ. Trên thực tế giờ phút này trong lòng Giang Trần vô cùng kích động.

Hắn có dự cảm mình ngày càng gần Hoàng Nhi.

Chỉ là loại cảm giác gần nhưng không thể gặp mặt này khiến cho trong lòng Giang Trần bành trướng, lại có chút tâm thần bất định, lại càng có chút thương cảm.

- Thanh Tang, ai vậy?

Một tộc lão nhìn thấy Yến Thanh Tang mang mười ngoài về, lông mày càng nhíu chặt hơn.

- Hà lão, vị này chính là bằng hữu mà Thanh Tang kết giao. Chúng ta nói chuyện rất là hợp ý. Thanh Tang ở trên người hắn học được rất nhiều tri thức về cổ ngọc, cảm thấy được lợi rất nhiều, cho nên mới mời hắn trở về đốt đèn đàm luận.

Yến Thanh Tang không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Hắn ở Ngọc lâu hạ thấp mình là bởi vì lấy đại cục làm trọng, không muốn để cho trước mặt người ngoài, người ta nhìn thấy trong gia tộc Yến gia nội chiến. Thế nhưng về gia tộc, nhìn thấy tình huống này, hắn biết rõ Yến Kim Nam đã cáo trạng, tâm tình của hắn tự nhiên sẽ không tốt được, bởi vậy thái độ trở nên bất cần.

- Hừ.

Yến Kim Nam vỗ bàn:


- Thanh Tang, ngươi càng ngày càng không thể chấp nhận nổi. Ta hỏi ngươi, trước đó ở Ngọc lâu, rốt cuộc ngươi có ý gì? Cố ý kéo chân sau của gia tộc đúng không? Ta thật vất vả mới mời được Hạ Hầu Hi tới, ngươi thì tốt rồ, lại cố ý phá hỏng. Hừ, hiện tại tốt rồi, cục diện vốn tốt lành, lại bị sự tùy hứng của ngươi phá hỏng.

Những người Yến gia khác đều mất hứng trừng mắt nhìn Yến Thanh Tang. Hiển nhiên những người này đều từng bị Yến Kim Nam châm ngòi, lửa giận bị khơi mào.

Yến Thanh Tang lạnh lùng bật cười:

- Yến Kim Nam, ta ở Ngọc lâu không trở mặt với ngươi là không muốn khiến cho người ngoài khiến cho cảm thấy trong gia tộc chúng ta nội chiến. Ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi muốn kéo quan hệ gần hơn với Hạ Hầu Hi, ta không có ý kiến gì. Nhưng mà ngươi ăn nói khép nép như vậy, bộ dáng như hận không thể dập đầu như vậy, đây không phải là kéo gần quan hệ, mà ném mặt mũi gia tộc đi. Yến gia truyền thừa mấy vạn năm, mặt mũi mấy vạn năm đều bị ngươi làm cho mất hết rồi.

- Nói láo. Ngươi không làm còn ngậm máu phun người?

- Còn lớn lối sao? Yến Kim Nam, cái gọi là nói láo của ngươi chính là quỳ xuống, lẽ lưỡi liếm chân Hạ Hầu Hi sao? Ngươi không có nhìn bộ dáng châm chọc của người ta sao? Rõ ràng uống rượu hoa với ngươi, sau lưng không biết đã chê cười ngươi tới mức nào rồi. Cùng là thế gia nhất lưu tụ tập, ngươi không thể có cốt khí một chút. Cho dù muốn cầu hòa, cũng đừng nên đừng đút đầu xuống đũng quần như vậy chứ? Hẳn trời sinh ngươi đã đê tiện như vậy rồi, đúng không?

Yến Thanh Tang một bụng tràn ngập lửa giận, rốt cuộc cũng có cơ hội phát tiết.

Hà lão kia phẫn nộ quát:

- Câm miệng. Thanh Tàng, sao ngươi lại nói vậy?

Yến Thanh Tang quay đầu nói:

- Hà lão, Thanh Tang chưa bao giờ ăn nói hàm hồ, bịa đặt. Nhưng Thanh Tang rất rõ ràng, giữa các gia tộc nhất lưu với nhau, muốn nhận được sự tôn trọng, chỉ có dựa vào nội tình, dựa vào thực lực. Nịnh nọt dù nhiều thế nào cũng chỉ có thể đạt được sự an ủi nhất thời, tuyệt đối không thể nào nhận được sự tôn trọng lâu dài. Yến gia chúng ta muốn không bị đám người này đẩy ra ngoài thì chỉ có thể tăng lên thực lực của mình, làm cho gia tộc đông sơn tái khởi. Mà không phải đi làm những trò hề khép nép như vậy. Như vậy sẽ càng khiến cho người khác cảm giác Yến gia chúng ta ngày càng không xong mà thôi.

Không thể không nói những lời này của Yến Thanh Tang rất có đạo lý. Trên thực tế, năm đó Yến gia cũng là đại gia tộc, là tồn tại ngang hàng nói chuyện với Hạ Hầu gia.

Yếu thế cũng chỉ là chuyện trong vòng mấy trăm năm gần đây mà thôi.

Nếu như quả thực đúng như lời Yến Thanh Tang nói, Yến Kim Nam khúm núm nịnh bợ, làm trò hề như vậy. Vậy Yến gia quả thực không gánh nổi việc mất mặt như vậy.

Trong lúc nhất thời hai tộc lão nhìn nhau, đều có chút im lặng.

Bọn họ quả thực không dễ quyết định việc này. Yến Kim Nam và Yến Thanh Tang đều là thiên tài trong gia tộc, đều có bối cảnh trong gia tộc.

Thiên vị ai hậu quả cũng không có quả ngon để ăn.


Rơi vào đường cùng, Hà lão kia cũng khuyên nhủ:

- Kim Nam, Thanh Tang, các ngươi bất đồng suy nghĩ, nhưng điểm xuất phát đều là vì gia tộc. Lão phu hy vọng các ngươi vứt bỏ thành kiến, về sau chuyện trong gia tộc nên thương nghị nhiều hơn. Không nên đầu óc nóng lên, xúc động làm việc. Gia tọc đi tới nước mấu chốt này, thực sự không chịu được quá nhiều giày vò. Chuyện lần này các ngươi không cần để ý quá mức. Hạ Hầu Hi kia tuy rằng cũng coi như thiên tài trẻ tuổi trong Hạ Hầu gia tộc. Nhưng cuối cùng hắn cũng không phải là người nắm giữ quyền nói chuyện trong Hạ Hầu gia tộc. Hắn không quyết định được xu thế gia tộc, ít nhất giai đoạn hiện tại còn không làm được như vậy.

Yến Kim Nam vẫn còn có chút không phục:

- Vậy cứ tính toán như vậy sao? Yến Thanh Tang phá hoại gia tộc, đây không phải là chuyện rõ ràng sao?

- Được rồi, Kim Nam, không cần có thành kiến như vậy. Thanh Tang cũng là người Yến gia, hắn dám hủy đi đài của Yến gia sao? Từ trên xuống dưới Yến gia đều không tha cho hắn.

- Thanh Tang, về sau ngươi cũng nên chú ý, về sau dưới loại trường hợp này nên vững vàng, dù ngươi không vui cũng phải trở về rồi nói sau.

Yến Thanh Tang lạnh nhạt gật đầu:

- Ta biết rõ.

Hắn cũng biết việc này nếu như làm quá với Yến Kim Nam kia chỉ sợ cũng không nhận được kết quả gì tốt. Cho nên hắn cũng không có tiếp tục dây dưa.

Việc này chỉ có thể kết thúc như vậy, đây kỳ thực cũng là kết quả không tồi rồi.

Yến Kim Nam chớp mắt, cười lạnh nói:

- Chuyện này có thể cho qua như vậy. Nhưng mà Yến Thanh Tang mang một người ngoài trở lại gia tộc, như vậy cũng không có kỷ luật a. Hà lão, Tuyền lão, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy việc này có thể dễ dàng tha thứ, phóng túng như vậy sao?


Yến Thanh Tang nổi giận:

- Yến Kim Nma, ngươi không nhằm vào ta thì toàn thân khó chịu đúng không? Ta kết giao bằng hữu thì sao? Gia tộc có quy củ không cho kết giao bằng hữu sao?

Yến Kim Nam cười hắc hắc quái dị:

- Nhân tâm hiểm kasc, ngươi cảm thấy là bằng hữu, người ta chưa hẳn đã coi ngươi là bằng hữu.

Hà lão lạnh nhạt nhìn qua Giang Trần, lại nhìn Yến Thanh Tang:

- Thanh Tang, vị bằng hữu kia có lai lịch thế nào? Tại sao ngươi lại đem hắn về đây?

- Hắn gọi là Thiệu Uyên, ở trên cổ ngọc nhất đạo có tạo nghệ sâu đậm. Cổ ngọc thịnh hội sắp tới, ta dẫn hắn trở về là bởi vì có nhiều tri thức muốn thỉnh giáo hắn. Hà lão, các người cũng không có ý kiến gì chứ?

Hà lão rất là phiền muộn. Yến Thanh Tang này quả thực có chút khác người. Thế nhưng mà gia tộc quả thực chưa có quy củ không được kết giao với người ngoài.

Hắn cũng không thể nói tình huống của gia tộc bây giờ không thể nào mang ngoại nhân vào được a?

- Thanh Tang, ngươi tuổi trẻ khí thịnh, lão phu cũng không chê trách gì ngươi. Nhưng mà ngươi mang người về, tự ngươi dàn xếp, cũng tự mình phụ trách. Cũng đừng tạo ra sóng gió gì cho gia tộc mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui