Phiến cự thạch này có tạo hình quỷ dị, giống như một cánh cửa. Ngoài cửa là một hư không, bên kia dường như lại là một phiến hư không.
Giang Trần đứng ở bên dưới, lâm vào trong trầm tư.
Sau một khắc, trong thức hải của Giang Trần phảng phất như có một đạo âm thành, đang không ngừng dựt dây hắn, cổ vũ hắn, xuyên qua cánh cửa hư không do phiến cự thạch này hình thành.
Giang Trần không nói hai lời, thân ảnh nhoáng lên một cái, như thiểm điện bắn vào bên trong, thân ảnh hóa thành lưu quang, bắn vào trong cánh cửa hư không này.
Sưu...
Một đạo bạch quang bỗng nhiên lóe lên rồi lập tức thu liễm, tan biến trong hư không.
Cánh cửa không gian này xem ra không có bất kỳ mê hoặc nào.
Nhưng Giang Trần tiến vào bên trong, lại có cảm giác thần kỳ không nói nên lời. Khi hai chân hắn rơi xuống đất, lại phát hiện ra mình đang ở trong một không gian độc lập.
Mảnh không gian này càng giống như một động phủ hơn.
Chỉ là động phủ này cực kỳ vắng vẻ, chỉ có một tấm bia đá đứng sừng sững ở địa phương bắt mắt nhất, sau tấm bia đá là một bức tường đá cổ xưa.
Giang Trần đứng trước tấm bia đá, trên tấm bia đá kia ẩn chứa một đám quang mang mơ hồ, quang mang mơ hồ kia chậm rãi tản ra. Mặt ngoài tấm bia đá kia không ngờ lại giống như mặt một chiếc gương, bóng loáng vô cùng.
Sau một khắc, trên mặt bia kia xuất hiện một cái bóng.
- Tử tôn đời sau khi tới trước bia có nghĩa là hữu duyên với Đông Duyên đảo, hữu duyên với lão phu. Lão phu gọi là Bùi Tinh, trong cuộc chiến phong ma thượng cổ, sau khi chiến đấu kết thúc, cuối đời lão phu tới Vạn Uyên đảo này. Chỉ là lão phu khinh thường làm bạn với những kẻ nhu nhược kia, vô tình tới một hoang đảo này, lại thấy nơi này không sai cho nên mới chọn làm nơi ẩn cư...
Nội dung của tấm bia đá này làm cho Giang Trần trợn mắt há hốc mồm.
Quả nhiên Đông Duyên đảo này có lai lịch, chỉ là lai lịch này khiến cho Giang Trần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hóa ra, thủy tổ đời thứ nhất của Đông Duyên đảo này lại là tu sĩ trong cuộc chiến phong ma thượng cổ. Sau khi trận chiến kết thúc mới đi với Vạn Uyên đảo này. Nhưng mà Bùi Tinh tiền bối tham dự cuộc chiến phong ma thượng cổ kia hiển nhiên không muốn hỗn một chỗ với đám đào binh trong cuộc chiến phong ma thượng cổ kia, cho nên tìm tới nơi này, ẩn cư.
Đây là lai lịch ban đầu của Đông Duyên đảo.
- Sở học bình sinh của lão phu có bảy phần trận pháp, ba phần võ học. Năm đó chư Thiên Vạn linh tỏa thần đại trận lão phu là chủ trận sư thứ ba, cùng với nhị vị đại tông sư trận pháp Địa Tàng môn, Đan Tiêu cổ phái chủ trì...
Giang Trần càng thêm giật mình, không thể tưởng tượng được đảo chủ Đông Duyên đảo đầu tiên lại có địa vị lớn tới như vậy. Không ngờ lại là một trong ba chủ trận sư của Chư Thiên Vạn Linh tỏa thần đại trận.
Cái gọi là chủ trận sư chính là người phụ trách chủ yếu của trận pháp kia.
Người phụ trách chủ yếu có ba người, trong đó hai người khác chính là hai đại sư trận pháp của hai tông môn trận pháp nổi danh nhất thời đó là Địa Tàng môn và Đan Tiêu cổ phái, duy chỉ có Bùi Tinh này là ngoại lệ.
Có thể dựa vào thiên phú của bản thân, cùng với hai đại cự đầu tông môn thượng cổ đặt hàng song song, đủ thấy được bổn sự của Bùi Tinh tiền bối này quả thực khiến cho Giang Trần cảm thấy bội phục.
- Khó trách trên đoạn đường tới đây, khắp nơi đều là trận pháp, khắp nơi đều là cấm chế. Vô số trận pháp, từng cái hợp lại với nhau, làm cho người ta không kịp nhìn, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này.
Sau khi Giang Trần biết chân tướng cũng cảm thán không thôi.
- Tấm bia này chính là thứ lão phu dùng tâm huyết suốt đời luyện chế, trấn thủ số mệnh một phương. Điều khiển phong thủy một phương, khống chế toàn bộ trận pháp của Đông Duyên đảo. Người nhận được bia này, là người được kế thừa Đông Duyên đảo.
Kế tiếp trên tấm bia này có ghi rõ nên luyện hóa tấm bia này thế nào, đồng thời còn ghi rõ nên thông qua tấm bia đá này khống chế toàn bộ trận pháp, cấm chế của Đông Duyên đảo ra sao.
Tâm tình của Giang Trần hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ hưng phấn tột cùng để hình dung.
- Có câu nói sơn cùng thủy tận không đường, hi vọng lại xuất hiện a.
Giang Trần hưng phấn tới mức muốn cười ha hả. Bùi Tinh tiền bối này lưu lại Đông Duyên đảo này, không ngờ lại có bí mật như vậy.
Mà nhìn qua nơi này, rõ ràng trước Giang Trần hắn không có người nào xâm nhập qua. Không có người nào xâm nhập qua trận pháp này, không có người nào tiến vào cánh cửa hư không kia, càng không có ai tiến vào qua nơi này.
Tự nhiên không có người nào nhìn qua tấm bia đá này.
Cũng đồng nghĩa với việc Giang Trần hắn là người may mắn thứ nhất sau khi Bùi Tinh tiền bối luyện chế ra tấm bia đá này.
Bỗng nhiên Giang Trần cảm thấy mình dường như cực kỳ có duyên với trận pháp.
Truyền thừa trận pháp của Đan Tiêu cổ phái bị hắn nhận được. Cả cấm địa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái cũng bị hắn thu toàn bộ.
Địa Tàng môn mặc dù không có tìm được di chỉ của bọn họ, nhưng mà Giang Trần lại nhận được bảo vật trấn tông của Địa Tàng môn là Địa Tàng nguyên châu.
Mà hiện tại lại nhận được truyền thừa do Bùi Tinh tiền bối lưu lại.
Tấm bia kia giải thích cho Giang Trần nên luyện hóa thế nào, Giang Trần lặng lẽ đem trình tự nhớ kỹ, cuối cùng trên tấm bia kia lưu lại lời than thở:
- Đáng tiếc lão phu trong cuộc chiến phong ma thượng cổ, nguyên khí đại thương, cuộc đời này vô vọng đột phá cảnh giới cao hơn. Đáng tiếc, đáng tiếc. Bình sinh lão phu không có của cải gì nhiều, chỉ có tòa Trấn Nguyên chân bi này, ngoài ra còn có một chiếc phi chu bình thường lão phu hay dùng. Điển tịch và sở học bình sinh của lão phu đều trong phi chu. Sau khi luyện hóa tấm bia này, mặt đất sụp đổ, phía dưới chính là phi chu bình thường lão phu hay dùng.
Thực sự là chuyện tốt có đôi, trừ tấm bia đá này ra, Bùi Tinh tiền bối này còn lưu lại phi chu. Chuyện này đối với Giang Trần mà nói tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trong lúc nhất thời Giang Trần hưng phấn không thôi.
Hắn ý thức được một việc, rốt cuộc mình cũng có thể thoát khốn, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi Đông Duyên đảo này.
Lúc này trên mặt tấm bia đá bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang mang mạnh mẽ, sau một khắc, hình ảnh trên tấm bia này biến thành thế giới bên ngoài.
Hắn thấy, Khuông Hãn cùng với hai cường giả Thiên Vị còn lại không ngờ lại men theo quỹ tích của hắn, chậm rãi tới bên ngoài trận pháp cự thạch này.
- Đáng chết, ba người này quả thực giảo hoạt, không ngờ lại đuổi theo không bỏ như vậy. Nhất định khi ta nhảy vào trận pháp lưu lại thần thức và chân nguyên chấn động, làm cho bọn chúng men theo quỹ tích mà tới. Nếu không bọn chúng nào có thể đơn giản khám phá ra huyền diệu của những trận pháp này được?
Giang Trần cũng không tin, cho dù đối phương là cường giả Trung Thiên vị, tạo nghệ trên phương diện trận pháp, Giang Trần cũng có lý do coi rẻ đối phương.
Hắn tuyệt đối không tin, ba người này dựa vào thực lực bản thân tiến vào nơi này, nhất định là đối phương dựa theo quỹ tích của hắn mà tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...