Vì sao hắn giết mấy gia hỏa này, lại còn hủy thi diệt tích a.
Lưu lại thi thể nói không chừng còn tốt hơn. Những gia tộc này sau khi nhìn thấy thi thể, cũng tự mình hết hy vọng.
Những gia tộc khác không khách khí, nhao nhao nói với Hoắc thân vương:
- Hoắc thân vương, Kỷ gia chúng ta đối với sự tiếp đãi của Hồi Xuân đảo vực và Đông Duyên đảo vô cùng hài lòng. Chuyện nơi này chúng ta định rời khỏi, mặc kệ ba nhà bọn họ. Các ngươi muốn hầu hạ thế nào thì hầu hạ thế đó a.
Hoắc Thân vương hiện tại đang ở trong thế khó xử, hắn rất muốn vui vẻ rời khỏi nơi này cùng với năm đại thế gia. Nhưng mà hắn nào dám vứt bỏ ba đại thế gia còn lại, mặc kệ không quản tới sao?
Tám đại thế gia trong Đan Văn thần quốc này, bất luận một nhà nào hắn căn bản đều không thể trêu vào.
Hoắc Thân vương cười nói:
- Khách quý thỏa mãn đúng là vinh hạnh của Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Chỉ là hiện tại ba nhà khách quý xảy ra một chút ngoài ý muốn. Tiểu vương nhất định phải làm bạn bên cạnh lúc này. Không bằng như vậy đi, tiểu vương phái một đám tâm phúc, trước tiên tiễn đưa năm nhà khách quý rời khỏi, như vậy được không?
Trong khi mọi người nói chuyện, bỗng nhiên từ trên không trung phía xa tối sầm lại một chút. Sau đó liên tục có ba chiếc phi chu từ trên cao phóng tới, rồi nhanh chóng hạ thấp xuống vùng này.
Giang Trần vốn xếp bằng ngồi ở đó, nhìn thấy ba chiếc phi chu trên không trung, trong lòng khẽ động, thầm kêu không tốt. Thừa dịp ánh mắt mọi người còn chưa dừng lại trên người hắn, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.
Trong mấp hô hấp đã biến mất ở hiện trường.
Hiện tại hắn đã không còn nơi để đi, bốn phía đều là người Hồi Xuân đảo vực và Đông Duyên đảo, trốn ra bên ngoài căn bản không có bất luận khả năng đào thoát nào.
Cho nên Giang Trần cũng chỉ có thể kiên trì, đi vào bên trong Hắc Yểm sơn mạch.
Trong lòng Giang Trần phiền muộn, thật vất vả mới ra được một biện pháp đi ra ngoài, nhìn tình huống này, chỉ sợ đã ngâm nước nóng. Những phi chu kia lúc này chạy tới đây, nhất định không phải là chuyện tốt.
Giang Trần có một trực giác mãnh liệt, cho nên, hắn quyết định chạy trước là thượng sách. Nếu không một khi bị vây quanh, cho dù hắn có thần thông thông thiên cũng không có khả năng thoát được.
Phi chu kia sau khi đáp xuống, còn chưa ổn định đã có người vội vã từ bên trong mở cửa, nhảy ra ngoài.
- Hạ đại thống lĩnh?
Hoắc thân vương nhìn người dẫn đầu nhảy ra, đây là thống lĩnh đại nội của hoàng thất Hồi Xuân đảo vực, những người sau lưng hắn đều là cao thủ đại nội.
- Hoắc thân vương, có phải bên phía Đông Duyên đảo gặp chuyện không may đúng không?
Hạ đại thống lĩnh kia vừa tới gần đã dùng vẻ mặt lo lắng hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng đắng chát của Hoắc thân vương, Hạ đại thống lĩnh đã đoán ra được đáp án.
- Chẳng lẽ bệ hạ cũng biết?
Hoắc thân vương có chút kinh ngạc?
Hạ đại thống lĩnh vẻ mặt đau khổ nói:
- Ba đại thế gia đến từ Đa Văn thân quốc thông qua đại trận truyền tin, quát Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Bệ hạ vô cùng khiếp sợ, phái thuộc hạ tới hiệp trợ điều tra việc này. Bệ hạ hạ lệnh, mặc kệ hung thủ là ai, trước tiên phải bắt được hung thủ, tuyệt đối không thể thả cho hung thủ rời khỏi nơi này.
- Hung thủ?
Sắc mặt Hoắc thân vương đại biến, bên này còn đang ở trong trạng thái mất tích, còn chưa xác định được những thiên tài kia chết hay chưa?
Chẳng lẽ, bệ hạ đã nhận được tin tức xác thực? Những thiên tài này đã vẫn lạc?
Tên Khuông Hãn kia sải bước đi tới, trừng mắt nhìn Hạ đại thống lĩnh:
- Ngươi vừa nói cái gì? Bắt lấy hung thủ? Khuông gia ta thông qua đại trận đưa tin liên hệ với hoàng đế các ngươi sao?
Hạ đại thống lĩnh biết rõ việc này không dấu diếm nổi, cũng không phủ nhận mà gật đầu nói:
- Vâng.
- Bọn họ nói cái gì?
Khuông Hãn vội vàng hỏi, thái độ rất là ác liệt.
Hạ đại thống lĩnh lúc này cũng không có khả năng so đo nhiều như vậy, hắn nói rõ chi tiết:
- Bệ hạ bên kia nhận được tin tức từ ba đại thế gia. Nói có năm thiên tài vẫn lạc. Hồn đăng bổn mạng trong gia tộc đã bị nghiền nát.
- Ah.
Khuông Hãn nghe vậy, rốt cuộc cũng xác định điểm này, lập tức phát ra tiếng hống giận dữ.
Ba đại thiên tài của Khuông gia, không ngờ đều vẫn lạc. Trước đó hắn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy những thiên tài này thực sự xông nhầm cấm địa.
Nhưng mà bây giờ, phần tâm lý may mắn này toàn bộ bị nghiền nát.
Sự thật tàn nhẫn nói cho hắn biết, năm thiên tài này đã vẫn lạc toàn bộ.
Nếu đã thế, nếu năm người này đã vẫn lạc, vậy người xâm nhập đệ nhị trọng cấm địa trong Hắc Yểm sơn mạch là ai?
Chẳng lẽ là một trong hai thí luyện gia chết không thấy xác kia?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí vô cùng ngưng trọng.
Lúc này một gã cao tầng Tuyên gia cũng đi tới, hỏi:
- Thống lĩnh các hạ, bên Tuyên gia chúng ta thông qua đại trận truyền tin nói cái gì? Có dặn dò gì không?
Hạ thống lĩnh ngập ngừng nói:
- Bên Tuyên gia hình như là một tộc lão của Tuyên gia, gọi là Tôn lão. Tuyên Duệ vẫn lạc là hậu đại dòng chính của Tôn lão này. Cho nên lão nhân gia vô cùng tức giận.
- Tuyên Duệ?
Tên cao tầng Tuyên gia kia có chút khó hiểu nói tiếp:
- Người mất tích Tuyên gia chúng ta là Tuyên Phi, không phải là Tuyên Duệ.
- Ồ?
Hạ thống lĩnh triệt để ngây ngốc:
- Thế nhưng mà trong truyền tin, rõ ràng lại nói bổn mạng hồn đăng của Tuyên Duệ bị nghiền nát a.
- Làm sao có thể?
Sắc mặt tên cao tầng Tuyên gia kia trầm uống:
- Tuyên Duệ không phải đang hoàn hảo ở chỗ này sao?
Nói xong, tên cao tầng Tuyên gia nhìn về phía địa phương trước đó Giang Trần đặt chân. Chỉ là, khi xem qua, tên cao tầng này giật mình, Tuyên Duệ trước đó còn có mặt ở đó, lúc này lại không thấy.
Tên cao tầng kia giật mình, tiến lên vài bước đi tới, điều tra bốn phía một chút, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Duệ.
- Tuyên Duệ đâu rồi?
Sắc mật tên cao tầng này đại biến, mặt đen lên, hỏi.
Vừa rồi dưới tình huống lộn xộn, Giang Trần rời khỏi, cơ hồ không có ai nhìn thấy.
Ngược lại, có một thiên tài của gia tộc khác bỗng nhiên mở miệng nói:
- Vừa rồi trong lúc lơ đãng ta thấy có một đạo thân ảnh chạy ra khỏi nơi này, tốc độ rất nhanh, biến mất không thấy gì nữa.
Lời nói vừa vang lên, toàn trường lập tức có phản ứng bất đồng. Bầu không khí thoáng cái trở nên vô cùng quỷ dị.
Tuyên Duệ bỗng nhiên mất tích.
Mà vốn người mất tích bên Tuyên gia là Tuyên Phi, mà tổng bộ Tuyên gia, người có bổn mạng hồn đăng bị nghiền nát lại là Tuyên Duệ. Quỷ dị nhất là, vừa rồi Tuyên Duệ còn êm đẹp trở lại.
Việc này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, thậm chí còn có chút linh dị, có chút tiểu gia hỏa nhát gan bắt đầu nhìn bốn phía, sởn hết cả gai ốc.
Tên cao tầng Tuyên gia lẩm bẩm nói:
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy? Bổn mạng hồn đăng của Tuyên Duệ bị nghiền nát, vậy người vừa mới trở về là ai? Chẳng lẽ là Tuyên Phi? Không có khả năng a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...