Độc Tôn Tam Giới

Thượng Quan Dực vội nói.

Mấy thủ hạ của Điền Thiệu sớm ở trên đường xử lý bản án của Giang Trần, đều nơm nớp lo sợ đi đến. Đồng thời đối mặt ba Đại tổng quản, đây quả thực là thể nghiệm trước nay chưa có. Bọn hắn cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững.

- Mấy người các ngươi, đừng lo lắng. Ta có mấy câu hỏi các ngươi. Ta không quản trước kia các ngươi đối mặt áp lực gì, hoặc là bị ai đe dọa qua, cái này đều không sao. Ta đến làm chủ cho các ngươi. Hiện tại các ngươi muốn làm, là đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra. Không có nửa chữ sai lầm, ta muốn chính là tình hình thực tế!

Thượng Quan Dực mang theo vài phần trấn an, nói ra.

- Có nghe hay không, Đại tổng quản muốn chính là chân tướng.

Mấy Long Nha vệ kia hàm răng run lên, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, tiểu đội trưởng kia mới mở miệng nói:

- Sự tình phát sinh ở nơi Càn Lam Nam Cung tổ chức thịnh hội, trên đường phố, lúc ấy...

Tiểu đội trưởng kia đem tình hình lúc đó, phục hồi như cũ thoáng một phát. Chỉ là, bọn hắn cũng không thấy được hiện trường trước tiên.

Chỉ có thể đem tình hình sau khi bọn chúng đến, y nguyên nói một lần. Kể cả đằng sau Luật Vô Kỵ chặn ngang một gạch, cưỡng ép tham gia, cùng với Điền Thiệu đại đội trưởng theo lý cố gắng an bài, cũng triệt để nói ra.

Nghe được Giang Trần đánh chết người, là đệ tử Càn Lam Bắc Cung, ba tổng quản liếc nhau, đều như có điều suy nghĩ.

Sự tình đến nơi đây, ẩn ẩn đã có một ít manh mối. Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, Luật Vô Kỵ, kể cả Dương Phó tổng quản sau lưng Luật Vô Kỵ, đều là trên một đường thẳng, đều là người của Đại vương tử.

Như thế nói đến, một vụ giết người đơn giản, vậy mà liên lụy đến Đại vương tử?


- Đại tổng quản, việc này, tựa hồ rất khó làm a.

Tề Thiên Nam có chút buồn bực.

- Ta cảm thấy không có gì khó làm, theo lẽ công bằng xử lý là được.

Chu Khuê ngữ khí kiên định.

Thanh danh của Càn Lam Bắc Cung, kỳ thật bọn hắn đều có nghe thấy, giết người cướp của, cản đường cướp bóc, đây là sự tình Càn Lam Bắc Cung thích làm nhất.

- Nhân chứng, vật chứng, hiện ở nơi nào?

Thượng Quan Dực hỏi.

- Nhân chứng bắt giữ, vật chứng bị Luật đô thống lấy đi.

Sắc mặt Thượng Quan Dực trầm xuống, lại hỏi mấy Long Nha vệ kia:

- Giang Trần kia, giờ phút này như thế nào?

- Điền Thiệu đại đội trưởng an bài hắn ở trong Đan Hạp Tử, bất quá hiện tại, chỉ sợ Luật đô thống đã lấy được bãi miễn lệnh. Tình huống cụ thể như thế nào, chúng ta bây giờ cũng không rõ ràng lắm.

Long Nha Vệ Tam đại Phó tổng quản, Chu Khuê quản kinh tế tài chính, cậu Luật Vô Kỵ Dương Chiêu, thì chưởng quản nhân sự, Tề Thiên Nam thì phụ trách các hạng tạp vụ.

Muốn nói Dương Chiêu Dương Phó tổng quản, nắm giữ quyền nhận đuổi đại đội trưởng cùng với đại đội trưởng trở xuống, quyền thế cũng là phi thường to lớn.

Ngoại trừ Đô thống phải do Đại tổng quản Thượng Quan Dực tự mình nhận đuổi ra, Dương Chiêu hoàn toàn chính xác có quyền lực nhận đuổi một vị đại đội trưởng.

Thượng Quan Dực nhất niệm đến đây, vội nói:

- Chu lão, còn phải nhờ ngươi đi một chuyến, lập tức mang đại Long Nha lệnh của ta, đi xem Hắc Lao, ngăn cản Luật Vô Kỵ, phải tất yếu bảo trụ Giang Trần. Nếu như Luật Vô Kỵ dám can đảm giương oai, cường thế cầm xuống, bất kể là ai cầu tình, không cần để ý!

- Vâng!

Chu Khuê lĩnh mệnh.

- Lão Tề, ngươi dẫn người đi, mang nhân chứng trọng yếu kia ra, nếu như ai ngăn trở, liền trấn áp. Tuyệt không thể để cho nhân chứng có bất kỳ sơ xuất.

Một sự kiện đơn giản, vậy mà liên quan đến Tứ đại đạo tràng, hơn nữa toàn bộ liên lụy vào. Thậm chí liên lụy đến vương tử tranh đấu, Thượng Quan Dực cũng không dám xem thường.

Mặc kệ thiên hướng bên nào, đều sẽ đắc tội bên kia. Hiện tại bọn hắn có thể làm, là theo lẽ công bằng phá án, đem chân tướng trở lại như cũ.


Chỉ có như thế, mới có thể chiếm đạo lý, không bị người chỉ trỏ.

Bất quá, từ mọi phương diện phản ứng đến xem, kỳ thật Thượng Quan Dực cũng suy đoán đến, đệ tử Càn Lam Bắc Cung cản đường cướp bóc, chỉ sợ tám phần là thật.

...

Trong Hắc Lao.

Luật Vô Kỵ bắt chéo hai chân, thần thái thập phần nhàn nhã, thật giống như thợ săn trêu đùa con mồi của mình, hưởng thụ lấy loại tâm lý khoái cảm biến thái này.

Mà Điền Thiệu, thì ngồi xếp bằng, canh giữ ở một bên khác của Hắc Lao.

Tuy Luật Vô Kỵ ngang ngược, nhưng cuối cùng biết rõ, trước khi không có nhận được bãi miễn lệnh, hắn tuyệt đối không thể động man lực. Nếu như động man lực bắt Điền Thiệu, vậy thì thật vượt biên giới.

Dù có cậu chùi đít cho hắn, việc này bị chọc lên, chỉ sợ cũng không dễ làm. Dù sao, hắn nhúng tay bản án này, bản thân đã là vi phạm.

Hắn cũng không vội một thời ba khắc, trái lại, hắn còn rất hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn tựa như người lấy được thượng phương bảo kiếm, mà Điền Thiệu cùng Giang Trần, đều là dê đợi làm thịt.

Chỉ tiếc, đây là hai con cừu non quật cường, cho tới giờ khắc này, còn không chịu phát ra một chút gào thét. Cái này để cho hắn cảm thấy có chút mất hứng.

Cho nên, hắn không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích Giang Trần.

- Giang Trần, ta nghe nói dưới tay ngươi có mấy mỹ nữ. Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ thay ngươi chiếu cố các nàng. Nghe nói, ngươi còn có mấy thủ hạ? Ha ha, Thiên Quế Vương Quốc chúng ta có thị trường nô lệ, đến lúc đó bán bọn họ đi, ngược lại coi như là có chút tác dụng

- Còn ngươi nữa, Điền Thiệu, ta nghe nói ngươi có một con gái tám tuổi? Còn có một lão bà rất đẹp? Có phải hay không?

Điền Thiệu mắt hổ trừng, quát:

- Tiểu nhân vô sỉ! Người đang làm, trời đang nhìn. Luật Vô Kỵ, ngươi ỷ thế hiếp người, coi trời bằng vung, sớm muộn gì ông trời sẽ thu ngươi!


- Ông trời? Ha ha! Ở chỗ này, ta chính là thiên! Ông trời tính toán cái gì? Thiên lão nhị, địa lão tam, Luật Vô Kỵ ta, mới là lão Đại!

Giang Trần vốn một mực khoanh chân mà ngồi, không nói một lời, nghe được lời ấy, hai mắt đột nhiên trừng, bắn ra một đạo hàn mang kinh người:

- Luật Vô Kỵ, lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Ngươi coi trời bằng vung, thiên tất thu ngươi!

Hắn kiếp trước là Thiên Đế chi tử, nghe không được nhất, là loại lời nói ngu xuẩn khinh nhờn Thiên Địa này.

- Thiên tất thu ta?

Luật Vô Kỵ cười ha ha.

- Dù có một ngày như vậy, chỉ sợ ngươi cũng nhìn không tới. Ta đến nói cho ngươi biết cái gì gọi là thiên, còn sống mới là thiên, chết, cái kia chính là quỷ! Giang Trần, ngươi rất nhanh sẽ biến thành quỷ, Hắc Bạch vô thường sẽ đến thu ngươi!

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Hắc Bạch vô thường? Nói rất hay, chờ ngày nào ngươi đến đó, nhớ thay ta hướng bọn hắn hỏi thăm.

Trên mặt hung ác nham hiểm của Luật Vô Kỵ, sát cơ bùng lên:

- Tiểu tử, sắp chết đến nơi, ngươi còn mạnh miệng.

Ngay lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, là người hắn phái đi xin bãi miễn lệnh. Bước nhanh chạy đến, cầm trong tay một tờ bãi miễn lệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui