Độc Tôn Tam Giới

- Kinh Vân đạo hữu, mời vào trong.

Tốn Phong pháp vương khách khí vô cùng.

- Hừ.

Giang Trần dứt khoát diễn kịch tới cùng. Bộ dáng rất là không vui. Đây là phản ứng tốt nhất hiện tại sau khi hắn nghiên cứu tình tình của Tử U đại đế.

Sau khi tiến vào động phủ, Giang Trần phát hiện ra động phủ của Tốn PHong pháp vương này không ngờ lại tráng lệ như vậy. Nhưng mà luận hệ thống phòng ngự, động phủ này quá bình thường.

Điểm này, chỗ thiếu hụt về phương diện nội tình của Phong Vân giáo đã thể hiện rõ ràng.

Giang Trần một đường tiến tới, cũng âm thầm quan sát qua. Trong lòng âm thầm vui mừng, càng như vậy thì cơ hội của hắn càng nhiều.

Động phủ của Tốn Phong pháp vương này mặc dù có một ít pháp trận và cấm chế phòng ngự, thế nhưng mà uy lực rõ ràng chỉ là thứ bình thường.

Có thể nói những pháp trận và cấm chế này nhiều lắm chỉ có thể tạo ra một chút tác dụng báo động trước. Nếu như đối thủ bình thường. Có thể phát ra một chút tác dụng trì hoãn thế công của địch nhân.

Thế nhưng nếu nói muốn dùng để đối địch, hiển nhiên còn xa không đủ.

Nhưng mà lần này giáo chủ Phong Vân giáo phái ra vài tên trưởng lão Thiên Cương, Địa sát phụ tá Tốn Phong pháp vương, làm cho tay chân ở đây nhìn qua vẫn tương đối đầy đủ.

- Kinh Vân đạo hữu, giáo chủ đã phái ngươi tới hỗ trợ, ngươi cũng nhìn qua một chút, phòng ngự có chỗ nào sai sót, chỉ điểm một phen a. Bổn tọa đối với ánh mắt của Kinh Vân đạo hữu vẫn vô cùng bội phục.


Tốn Phong pháp vương này rõ ràng rất là khách khí.

Giang Trần lại giả vờ lơ đãng hỏi:

- Mấy tên tù binh kia nhốt ở đâu?

Tốn Phong pháp vương cười nói:

- Đi theo ta.

Giang Trần không có tỏ vẻ gì, đi theo Tốn Phong pháp vương, một đường đi về phía trước. Vượt qua mấy đường rẽ đi tới một khu vực âm u.

- Mấy người bọn chúng bị giam ở bên trong. Nơi này phong bế hoàn toàn linh khí thiên địa. Cho dù là Giang Trần kia thần thông có cao tới đâu cũng không cảm ứng được bọn chúng ở nơi này.

Tốn Phong pháp vương cười nói.

Giang Trần gật đầu:

- Rất tốt, xem ra giáo chủ đem chuyện này cho ngươi xử lý quả nhiên là tinh mắt.

Giang Trần tán dương đối phương, trong lòng thì lại nhanh chóng tính toán đối sách.

Hiện tại đã tới nơi này, Giang Trần cũng không vội. Chỉ cần Kinh Vân pháp vương kia tạm thời không xuất hiện. Tên giả mạo là hắn, tạm thời không tới mức bạo lộ.

- Kinh Vân đạo hữu, ngươi cẩn thận tuần tra, xem xét một phen, nhìn xem ở đây có lỗ hổng nào không? Ta nghe nói tiểu tử Giang Trần kia giảo hoạt như quỷ, giống như con ruồi vậy, ở đâu có mùi thối, là hắn có thể ngửi được tới.

Tốn Phong pháp vương nhìn qua dường như rất bội phục Kinh Vân pháp vương.

Trong giọng điệu rõ ràng còn mang theo ý tứ chủ động lấy lòng.

Trong lòng Giang Trần khẽ động, đây là chủ động đưa cơ hội cho hắn a. Nhưng mà trong lòng hắn lại mắng thầm:

- Tên hỗn đản này lại so sánh bổn thiếu chủ với con ruồi, quả thực đáng giận.

Tuy rằng trong lòng Giang Trần lo lắng, thế nhưng còn không tới mức biểu hiện gấp gáp.

Hắn biết rõ, nếu như hiện tại mình biểu hiện quá gấp gáp, sẽ khiến cho đối phương hoài nghi.

- Ta nhìn qua thấy nơi này không tệ. Tốn Phong đạo hữu không cần buồn lo vô cớ. Giang Trần kia không phải chỉ phái ra mấy cự nhân thôi sao? Loại người ngốc nghếch như vậy, đánh đấm thì tạm được, nhưng muống bọn chúng chơi mấy việc cần đầu óc này bọn chúng không chuyên. Huống chi giáo chủ và Thư tiền bối cũng đã đi trấn áp mấy tên ngốc nghếch kia rồi.

Khẩu khí của Giang Trần hiện tại đúng như Tử U đại đế.


Tốn Phong pháp vương gật đầu nói:

- Đạo hữu ngươi nhìn bốn phía một chút. Ta đi bên ngoài tuần tra, xem xét, nhất định phải bảo đảm không có một chút sơ hở nào mới tốt.

Giang Trần thấy tiểu tử này để một mình hắn ở đây, trong lòng quả thực vô cùng vui vẻ.

Phong Vân giáo này rốt cuộc nội tình vẫn chưa đủ. Mà những người mạnh như Pháp vương này đại đa số đều là cường giả tán tu gia nhập liên minh. Phương diện kỷ luật không thể nào so sánh với thế lực lớn chính thức được.

Bằng không mà nói, tù binh này giao cho Tốn Phong pháp vương trông coi, vô luận thế nào, dù tín nhiệm ra sao, cũng không thể bỏ mặc một mình Kinh Vân pháp vương ở đó.

Giang Trần cố gắng ngăn chặn sự vui mừng trong lòng, lạnh nhạt gật đầu:

- Cũng tốt, ngươi cứ tự tiện, không cần quản ta.

Giang Trần nhìn qua cánh cửa trước mắt, hắn biết rõ chỉ cần đẩy cửa vào hẳn là khu ngục giam. Nhưng mà hắn không có lập tức khởi hành, mà giả bộ lơ đãng, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi bắt đầu điều tra bốn phía.

Tuy rằng Tốn Phong pháp vương này đã đi ra ngoài, nhưng ai có thể bảo đảm hắn không có âm thầm quan sát Giang Trần hay không? Đây chính là địa bàn của đối phương, muốn giám sát và điều khiển cơ hồ tất cả các nơi, đều không khó.

Trong lòng Giang Trần kỳ thực đang suy nghĩ và lựa chọn.

- Rốt cuộc là đi vào trước cứu người? Hay là đi ra ngoài, trước tiên tiêu diệt đám người Tốn Phong pháp vương kia?

Kỳ thực trong lòng Giang Trần rất có nắm chắc. Nếu như hắn lợi dụng tốt Cửu Cung mê trận đồ và Mê thần khôi lỗi, muốn giết chết TỐn Phong pháp vương và mấy tên thủ hạ, tuyệt đối không phải việc gì khó.

Dù sao Mê thần khôi lỗi, mỗi một cái đều có cấp bậc Thiên Vị. Giang Trần trải qua một đoạn thời gian ngắn thăm dò, đào móc, đối với việc sử dụng Mê thần khôi lỗi cũng dần dần thuận buồm xuôi gió.

Giết chết mấy người kia, Giang Trần có gần như mười thành nắm chắc. Nhưng mà giết chết mấy người kia, mà không có lộ ra chút tiếng gió nào, Giang Trần cũng chỉ có nắm chắc sáu bảy thành mà thôi.

Dù sao đây là trong động phủ người ta, hoàn toàn còn có át chủ bài mà người ta còn chưa bạo lộ a.


Nếu như Tốn Phong pháp vương này không có một chút bổn sự, vậy Phong Vân giáo chủ kia cũng không coi trọng hắn như vậy. Đem nhiệm vụ quan trọng này giao cho hắn ta xử lý?

Giang Trần một mặt suy nghĩ, một mặt làm bộ quan sát bốn phía.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút, Giang Trần giả vờ giả vịt điều tra bốn phía, rốt cuộc cũng chuẩn bị đẩy cửa vào.

Chỉ là trong lúc đó, trong đầu Giang Trần sinh ra một chút rung động khó hiểu.

Cảm giác rung động không có một chút lý do này làm cho đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Cảm giác nguy cơ này quả thực là khó hiểu.

Ngay khi Giang Trần cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, cảm giác nguy cơ này lại tới đột ngột, hơn nữa lại mãnh liệt như vậy.

Cánh tay Giang Trần đang vươn về phía cửa bỗng nhiên dừng lại.

Trong lúc đó, thân thể Giang Trần hóa thành một đạo lưu quang vọt ra ngoài.

Chỉ là khi hắn vừa mới bắn ra được nửa đường, Giang Trần bỗng nhiên mạnh mẽ ngừng lại.

Sau một khắc, bốn phía động phủ vang lên vô số tiếng sưu sưu, vô số đạo cấm chế không ngừng xuất hiện, vô số phù văn trận pháp trong hư không giống như châu chấu, không ngừng bay lượn trên hư không.

Giang Trần lập tức có cảm giác như rơi vào trong hầm băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui