Ánh mắt Hạ Hầu Minh nghiêm túc, đảo qua hiện trường:
- Chư vị, Lưu Ly vương thành khinh người quá đáng, trong lúc mấu chốt này không ngờ lại mở miệng đòi thảo phạt Phong Vân giáo chúng ta. Đây là trời muốn tiêu diệt Lưu Ly vương thành hắn. Chư vị có cao kiến gì, hoặc là có kế sách lui địch gì, không ngại thì nói ra, cứ thoải mái đi.
Tử U đại đế kia mở miệng nói:
- Giáo chủ, hiện tại danh tiếng Lưu Ly vương thành đại thịnh, theo thuộc hạ thấy, trận chiến này của chúng ta phải thủ, không thể chọi cứng.
- Thủ như thế nào?
Ai cũng biết phải thủ, như phải thủ thế nào?
- Vấn đề của Lưu Ly vương thành cuối cùng vẫn ở trên người Giang Trần kia. Nếu như có thể tiêu diệt tiểu tử Giang Trần kia, đại quân Lưu Ly vương thành không chiến mà bại. Đến lúc đó đám ô hợp kia cũng không thể hình thành hậu hoạn gì nữa. Nghiệp lớn nhất thống nhân tộc của giáo chủ cũng không còn trở ngại nữa.
Nói tới nói lại cũng phải tiêu diệt Giang Trần đầu tiên.
Thế nhưng mà đối với Phong Vân giáo mà nói, vấn đề này khó khăn ra sao, hoàn toàn ở chỗ này. Lần trước vây công Lưu Ly vương thành, cơ hội tốt như vậy, bố trí hoàn mỹ như vậy, cuối cùng lại vẫn chênh lệch một chút.
Giang Trần im lặng, lặng lẽ chờ đợi.
Trong lòng thì lại đang suy tính:
- Không sai biệt lắm rồi, thời gian có lẽ đã tới.
Trong lúc Giang Trần đang suy nghĩ, cái ghế dưới mông hắn bỗng nhiên kịch liệt lay động. Sau đó cả đại điện cũng lay động theo.
- Sao vậy?
Lay động kịch liệt như vậy làm cho đại đa số người giật mình đứng lên.
- Là người Lưu Ly vương thành đánh tới sao?
- Không có khả năng. Coi như là đại quân Lưu Ly vương thành cũng không có khả năng tới nhanh như vậy a.
Ầm ầm.
Trong lúc mọi người ở đây kinh hồn táng đảm, tổng đà Phong Vân giáo liên tục không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh. Sau đó bốn phía truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết.
Mà mặt đất dưới chân họ lắc lư ngày càng nghiêm trọng hơn.
Không tốt.
Sắc mặt giáo chủ Phong Vân giáo khẽ đổi, đột nhiên hắn đoán được cái gì đó. Đây là có người muốn phá hủy căn cơ tổng đà Phong Vân giáo hắn.
Căn cơ dao động, Phong Vân giáo làm sao có thể yên ổn được?
Oanh, oanh, oanh.
TIếng nổ này, tiếng sau so với tiếng trước còn mạnh mẽ, đáng sợ hơn.
Mà xu thế dao động, cũng giống như tầng tầng lớp lớp sóng cuốn tới.
Ngay cả Hạ Hầu Kinh cũng đứng ngồi không yên. Nếu như căn cơ tổng đà Phong Vân giáo bị dao động. Cho dù bọn họ có thể di chuyển tổng bộ, nhưng đây cũng nhất định là đả kích nghiêm trọng với Phong Vân giáo.
- Kinh Vân, ngươi mang mấy người đi xem.
Hạ Hầu Kinh hạ lệnh.
Tử U Đại đế ôm quyền, chỉ điểm mấy người:
- Các ngươi, đi xem với ta.
Giang Trần thấy Tử U đại đế mang theo mấy người rời khỏi, trong lòng cười thầm. Bằng vào mấy người này đi tới đó còn không phải mang đồ ăn tới cho bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc sao?
Giang Trần không có biểu hiện gì, trong lòng thầm tán dương bốn huynh đệ CỰ thạch nhất tộc làm việc quá tốt.
Chỉ cần trong nội bộ Phong Vân giáo xuất hiện vấn đề. Tất sẽ khiến cho lòng người bàng hoàng. Chỉ cần nhân tâm loạn, Giang Trần sẽ có thời cơ lợi dụng.
Kỳ thực giờ phút này, Giang Trần có một loại cảm giác xúc động muốn ngả bài.
Chỉ là nhiều cường giả Phong Vân giáo ở đây như vậy, Giang Trần cũng không tiện lỗ mãng. CHo nên Giang Trần quyết định chờ một chút.
Trước khi thời cơ tuyệt đối không có xuất hiện. Giang Trần phải nhịn xúc động muốn ra tay.
Từ giáo chủ Phong Vân giáo cho tới trưởng lão dự bị bình thường, biểu lộ trên mặt đều tràn ngập ngưng trọng. Trong mắt đều mang theo vẻ lo âu.
Không hề nghi ngờ, rung chuyển khó hiểu này làm cho Phong Vân giáo vốn lo lắng, bầu không khí càng thêm áp lực, ngưng trọng.
Trong không khí dường như có một đám hỏa diễm rơi xuống, không khí dường như cũng có thể bốc cháy.
Trong lúc mọi người chờ đợi tin tức, thời gian cũng không được bao lâu. Tử U đại đế kia bỗng nhiên chạy tới, tóc tai bù xù, vẻ mặt hoảng sợ, thở hồng hộc nói:
- Giáo chủ, đại sự không ổn, đại sự không ổn... Là Giang Trần. Là Giang Trần.
- Giang Trần tới sao?
Ngữ khí Hạ Hầu Kinh có chút ngưng trọng.
- Không... Không đúng. Là mấy cự nhân của Giang Trần kia tới. Giang Trần tiểu tử còn chưa lộ diện. Mấy cự nhân này đang phá hủy căn cơ tổng đà Phong Vân giáo ta.
Không thể nghi ngờ, nhìn bộ dáng chật vật này củ Tử U đại đế, trong đầu mọi người đều không nhịn được mà xuất hiện vẻ bất an.
Có thể khiến cho loại người trời không sợ đất không sợ như Tử U đại đế thất kinh như vậy, chuyện nhất định vô cùng lớn.
- Tiểu tặc Giang Trần này quả thực ác độc.
Phong Vân giáo ở Vô Định trung vực này cũng không phải là lâu dài. Nhưng mà hiện tại bọn họ còn chưa quyết định di dời tổng bộ Phong Vân giáo đi tới nơi nào. Cho nên tổng đà này tạm thời không nên để mất.
- Hạ Hầu Minh, tên rùa đen rút đầu nhà ngươi. Thiếu chủ nhà ta nói, nếu ngươi thành thành thật thật làm rùa đen rút đầu thì Giang Trần thiếu chủ nhà ta cũng không có hứng thú quan tâm tới ngươi. Nhưng mà ngươi lại dùng thủ đoạn hạ lưu, vu oan giá họa cho Lưu Ly vương thành ta. Thiếu chủ nhà ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
- Nếu như các ngươi căm hận Khổ Man tộc, đánh lén Khổ Man tộc, Lưu Ly vương thành ta bội phục các ngươi là trang hảo hán. Thế nhưng mà các ngươi đánh lén Khổ Man tộc, giết không chết, lại còn lưu lại hậu hoạn, còn dẫn họa tới phía khác, đây là tư tâm xấu xa.
Thanh âm của mấy huynh đệ Cự thạch nhất tộc hào phóng cực kỳ.
Chỉ là thanh âm của bọn họ giống như là sắt thép, có tính xuyên thấu cực mạnh. Bọn họ nói những lời này dùng thực lực của chính bọn họ, căn bản không nói nên lời
Tất cả những lời này đều là do Giang Trần trước đó dạy bọn hắn.
Hai mắt Hạ Hầu Minh phóng hỏa, Giang Trần này quả thực khinh người quá đáng.
- Thư đạo hữu...
Hạ Hầu Minh nhìn qua Thư Vạn Thanh.
Thư Vạn Thanh nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh nói:
- Giáo chủ, ngươi có nghĩ tới không, thủ hạ dũng sĩ cự thạch của Giang Trần kia tràn trộn vào trong Phong Vân giáo ta, vậy thì tiểu tử Giang Trần kia sẽ ở nơi nào?
- Nói không chừng bây giờ ngươi đi qua chính là chui đầu vào lưới.
Thư Vạn Thanh rốt cuộc là người già thành tinh, nói một phen khiến cho Hạ Hầu Minh bình tĩnh lại.
Hạ Hầu Minh trầm ngâm nói:
- Thư đạo hữu, theo ngươi thấy, lúc này chúng ta nên làm thế nào?
- Nếu như cơ nghiệp ở đây bị phá hủy, muốn lập nơi khác làm tổng đà, như vậy căn cơ ở nơi này cũng không đáng tiếc. Nhưng mà nếu như giờ phút này chúng ta bị Giang Trần đánh cho trở tay không kịp. Hậu quả thé nào ngươi có lẽ còn rõ hơn ta a?
Thư Vạn Thanh vẫn vô cùng tinh tế.
Hiện tại bị Giang Trần đánh cho không kịp trở tay, chỉnh đốn Phong Vân Giáo, nói không chừng sẽ lập tức lâm vào trong sụp đổ.
Nhưng mà lúc này, dưới núi lại có tin tức truyền tới.
- Giáo chủ, đại quân Lưu Ly vương thành đã cách ngoài ba trăm dặm. Giang Trần thiếu chủ của Lưu Ly vương thành còn nhắn cho giáo chủ một câu.
- Cái gì?
Hạ Hầu Minh ảo não.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...