Đây là suy đoán của Bàn Long đại đế. Hắn cảm thấy, cương vực nhân loại so với thời kỳ thượng cổ đã yếu tới thảm thương, dùng sự cao ngạo của ma tộc, sẽ để ý tới khu vực này như trước nữa sao?
Có lẽ, điều này có thể khiến cho nhân tộc nhân họa đắc phúc?
Giang Trần lắc đầu nói:
- Ngươi nghĩ như vậy sao? Quá mức lạc quan rồi. Đầu tiên, cương vực nhân loại với tư cách là chủ chiến trường thượng cổ, cường giả ma tộc bị phong ấn cũng nhiều nhấ.t Những cường giả ma tộc này một khi thức tỉnh, thoát khỏi phong ấn, tất sẽ giương oai trên địa bàn nhân tộc. Còn nữa. Khu vực biên cảnh kia hữu ý vô tình ngăn cản con đường đi tới địa bàn tộc khác. Cho dù llaf Ma tộc cũng chưa chắc có thể dễ dàng rời khỏi địa bàn nhân tộc, đi tới địa phương khác tàn sát bừa bãi. Lại nói, địa bàn của chủng tộc khác cũng có ma tộc. Bản thân có địa bàn của mình, lại còn đi sang địa bàn người khác kiếm cơm sao? Quan trọng nhất là một điểm, điểm này có khả năng tất cả mọi người đều xem nhẹ. Ma tộc xâm lấn nhân tộc, thứ nhất không đơn thuần là coi trọng tài nguyên nhân tộc. Càng coi trọng nhân tộc chúng ta, coi trọng năng lực sinh sôi nảy nở của nhân tộc. Tuy rằng sức chiến đấu của ma tộc cường hãn, thế nhưng năng lực sinh sôi nảy nở lại cực yếu. Cho nên bọn chúng muốn tụ tập ma binh, tạo thành chiến lực quy mô, phải ra tay với nhân tộc.
Giang Trần phân tích một phen làm cho Bàn Long đại đế cười khổ không thôi. Hắn đã hiểu mình nghĩ quá đơn giản, quá ngây thơ.
Giang Trần thấy sĩ khí mọi người sa sút như vậy, hắn biết rõ lời nói của mình sẽ đả kích sĩ khí của những người này.
Nhưng mà Giang Trần cũng không quản được nhiều như vậy.
Cương vực nhân loại, cho dù là những nhân vật cự đầu kia, cũng đều quá mức an nhàn. Mọi người đối với Ma tộc đều tê liệt, chủ quan. Thủy chung không thể nhìn thẳng vào sự uy hiếp của ma tộc.
Loại tâm tính này nếu như tiếp tục kéo dài, tất sẽ bị ma tộc lợi dụng. Dễ dàng nghiền nát bọn họ.
Thứ Giang Trần muốn chính là gõ hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc tới việc mọi người cần ghi nhớ.
- Chư vị, tuy rằng Ma tộc đáng sợ, nhưng mà cũng không phải là không thể chiến thắng. Ma chủ Thiên Ma đủ cường đại không? Cuối cùng cũng phải chạy trối chết a. Nhân tộc chúng ta tại sao có thể mạnh mẽ sinh tồn từ thái cổ tới nay? Tuy rằng nhìn như tiêu điều, thế nhưng vẫn mạnh mẽ sinh tồn? là dựa vào cái gì?
- Bất luậ nchủng tộc gì đều có ưu thế của mình. Cũng đều có nhược điểm riêng. Chỉ cần chúng ta có kế sách đối phó cho tốt. Bố trí sớm một chút. Cho dù ma kiếp có bộc phát cũng chưa chắc đã không có một chút hy vọng nào.
Giang Trần phải động viên những người này.
Giang Trần xuất ra một bình ngọc:
- Ở đây có mấy khỏa Đế Lăng đan. Hiện tại những người đang ngồi ở đây đều là trụ cột của cương vực nhân loại chúng ta. Đế Lăng đan này ta chuẩn bị cho chư vị. Mỗi người một khỏa, có thể tăng thêm một phần thực lực thì nên mau chóng tăng lên thực lực.
Nghe thấy ba chữ Đế Lăng đan này tâm tình mọi người tốt hơn rất nhiều.
Nhìn qua bộ dáng thong dong của Giang Trần, tất cả mọi người đều hổ thẹn. Thiếu niên trước mặt này đã chính diện đối mặt với ma chủ Thiên Ma của ma tộc.
Thế nhưng Giang Trần thiếu chủ chẳng những toàn thân trở ra, hơn nữa phương diện tâm tính cũng khống có xuất hiện bất kỳ di chứng sợ hãi ma tộc nào.
Chuyện này khiến cho mọi người có thêm chút tin tưởng khó hiểu.
Chỉ cảm thấy người trẻ tuổi thâm bất khả trắc trước mắt này có lẽ thực sự có thể dẫn dắt mọi người, gắng gượng qua cửa ải khó khăn này.
Đế Lăng đan.
Có thể khiến cho cường giả Đế cảnh vô điều kiện tăng trưởng thực lực.
Nỗi lo lắng trong lòng mọi người đều bị vui sướng do Đế Lăng đan mang lại cuốn đi.
Giang Trần phát Đế Lăng đan tới tay chúng nhân, lại nói:
- Chư vị đều là người tâm phúc của bổn thiếu chủ. Mọi người đồng tâm hiệp lực, những lời khác bổn thiếu chủ không nói nhiều. Hiện tại bổn thiếu chủ chỉ có thể đưa cho các ngươi Đế Lăng đan. Thế nhưng ngày sau nếu như cơ hội chín muồi, bổn thiếu chủ chưa hẳn đã không thể cho chư vị cơ duyên lớn hơn nữa.
Mọi người nghe vậy hai mắt tỏa sáng.
Giang Trần tiếp tục nói:
- Bát vực giống như một vũng nước tù, đọng lại vậy. Đây cũng là lúc cần chỉnh hợp lại. Tuy rằng bổn thiếu chủ không muốn xưng bá xưng vương. Nhưng nếu như hiện trạng bát vực không thay đổi. Ngày sau ma kiếp bộc phát, tổ chim bị phá, trứng làm sao còn lành lặn được?
Những lời này của Giang Trần vô cùng có khí phách, thanh âm như sấm sét, tản mát ra khí phách vô song của hắn.
Tất cả mọi người âm thầm rùng mình, nhìn về phía Giang Trần. Từ trong mắt Giang Trần, bọn họ nhìn thấy quyết tâm và khí phách của Giang Trần.
Chẳng lẽ thế cục trên bát vực rốt cuộc tới tình trạng không phá thì không xây được hay sao?
Ánh mắt Hàn Thiên Chiến tràn ngập sùng bái nhìn qua Giang Trần, hứa hẹn:
- Giang Trần thiếu chủ, lão Hàn ta cả đời không phục ai. Thế nhưng mà Giang Trần thiếu chủ ngươi lại là người mà ta phục. Thế cục ao tù nước đọng trên bát vực nên thay đổi. Nếu không thay đổi, vũng nước đọng này sẽ có mùi.
Hàn Thiên Chiến kỳ thực cũng có khát vọng, hùng tài đại lược, là người có tài trí không tầm thường. Hạ Vũ Thiên Kiếm tông quả thực là một trong những tông môn nhất phẩm cường đại nhất bát vực.
Thế nhưng mà tuy rằng Hạ Vũ Thiên Kiếm tông mạnh, nhưng mà mặc kệ nội tình hay là thực lực tuyệt đối cuối cùng không có cách nào so sánh được với quái vật khổng lồ như Đan Hỏa thành và Lưu Ly vương thành.
Hơn nữa mị lực nhân cách đặc biệt của Giang Trần cùng với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Giang Trần làm cho Hàn Thiên Chiến bội phục Giang Trần sát đất.
Giờ phút này máu nóng anh hùng trong cơ thể hắn đã hoàn toàn bị Giang Trần nhen nhóm.
Tố Hoàn Chân có quan hệ mật thiết với Lưu Ly vương thành, đến nay còn nhớ mãi không quên Khổng Tước đại đế, sự quan tâm đối với Lưu Ly vương thành gần như bằng với Thiên Thiền cổ viện.
- Giang Trần thiếu chủ, Thiên Thiền cổ viện chúng ta bất kỳ lúc nào, cho dù làm gì đều đứng ở phía Lưu Ly vương thành.
Đây là hứa hẹn của Tố Hoàn chân.
- Tốt, gió mạnh mới biết cỏ cứng. Nhị vị ở thời khắc mấu chốt có thể đưa ra lựa chọn như vậy. Bổn thiếu chủ nhất định sẽ không để cho các người thất vọng.
Giang Trần cũng không có nói lời hùng hồn, nhưng lại làm cho Tố Hoàn Chân và Hàn Thiên chiến kia vô cùng tin phục.
Đạt được Đế Lăng đan, Hàn Thiên Chiến và Tố Hoàn Chân coi như thắng lợi trở về, thu hoạch thật lớn.
Sau khi hai người này rời đi, tâm tình Giang Trần cực kỳ áp lực. Chuyện xảy ra mấy ngày nay trong cương vực nhân loại làm cho hắn không có cách nào coi như không biết.
- Thiếu chủ, Đan Hỏa thành kia dường như định vạch mặt, bước tiếp theo chúng ta nên đối phó thế nào đây?
Bàn Long đại đế nhịn không được mà hỏi.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới tường ngăn. Không cần lo lắng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Hiện tại vấn đề lớn nhất của cương vực nhân loại, tai họa ngầm lớn nhất đã không phải là Đan Hỏa thành kia, mà là thế lực sau lưng thao túng tất chuyện này.
---------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...