Nghĩ tới đống bảo vật kia, Giang Trần chợt nhớ tới mình còn nhận được một chiếc bút lông từ đống đồ vật đó. Cái bút lông này giống như những cái bút lông khác, vẻ ngoài không có bất kỳ chút khác biệt nào.
Thế nhưng mà lúc ấy hết lần này tới lần khác Giang Trần lại tập trung vào chiếu bút này trong bảy tám chiếc bút còn lại trong cái ống kia. Đồng thời còn vụng trộm lấy cái bút lông này.
Giang Trần thuận thế lấy cái bút lông này ra, hỏi:
- Chu Tước tiền bối, người tới coi một chút, cái bút này, có quan hệ gì tới Thánh Nhất tông không?
Thần điểu Chu Tước nhìn qua, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, nói:
- Cái này ngươi tìm ở đâu ra vậy?
- Trong Tàng Bảo các ở tầng hai cung điện a. Nhưng mà cái bút này lại ném trong một cái ống đựng bút tầm thường. Ném vào cùng với đống bút lông bình thường. Lúc ấy cũng không có ai coi trọng nó. Ta chỉ thuận tay lấy đi mà thôi.
Nói tới tình huống lúc đó, tương đối mạo hiểm. Hắn bất quá chỉ nhặt một thứ bỏ đi, thế nhưng cũng bị người ta nhìn chằm chằm vào.
Cũng may hắn tâm tư linh hoạt, cầm thiếu một cái ra.
Cái bút này chính là cái bút mà hắn không lấy ra.
- Hảo tiểu tử, không thể không nói, ngươi là người có đại phúc duyên a. Chân Linh chuyên này chính là một trong những pháp bảo trấn tông của Thánh Nhất tông. Lúc ấy tông chủ Thánh Nhất tông từng nói với ta. Bảo vật tốt nhất đều giấu ở nơi không tìm thấy được nhất. Người có duyên sẽ đạt được. Hắn còn nói, trong ba kiện bảo vật trấn tông, kiện bảo vật thứ nhất là truyền thừa đạo thống của Thánh Nhất tông. Kiện thứ hai trong ba kiện có thể kế thừa chức vị tông chủ Thánh Nhất tông. Kiện thứ ba, nếu như nhận được thứ này, thì tất cả Thánh Nhất tông sẽ là của ngươi.
Chân Linh chuyên?
Giang Trần nghe thấy ba chữ này, ấn tượng đầu tiên trong đầu là cảm thấy rất là bất phàm.
- Tiền bối, Chân Linh chuyên này là bảo vật gì?
Tuy rằng trí nhớ kiếp trước của Giang Trần có một không hai Chư T hiên, nhưng thế giới Chư Thiên có vô số vị diện, các loại pháp bảo đếm không hết. Hắn không có khả năng, mỗi một kiện đều có thể nhận ra được.
Nhưng mà, Giang Trần vẫn đại khái có thể nhận ra được một chút. Chân Linh chuyên này hơn phân nửa là loại bảo vật khắc trận pháp, chế tác phù lục gì đó.
Thần điểu Chu Tước còn chưa kịp mở miệng, Đại thạch ở bên cạnh ồ lên một tiếng, phát ra tiếng kinh ngạc, hiển nhiên hắn có chút kỳ quái.
- Đại thạch, ngươi có phát hiện gì sao? Sao lại giật mình như vậy?
Giang Trần phát giác ra phản ứng của Đại thạch, không khỏi quay đầu lại hỏi.
- Ân công, cái bút này chính là của Đam Thánh Nhân a. Cái tên của nó gọi là Chân Linh chuyên. Mấy huynh đệ chúng ta đều đã từng nhìn thấy Đam Thánh Nhân dùng qua cái bút này.
Đại thạch nói xong, ngữ khí vô cùng kích động. Đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào cái bút này, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng kích động.
- Ân công, liệu có thể đưa cái bút này cho ta xem một chút hay không?
Đại thạch có chút ngu ngơ nhìn qua Giang Trần, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
- Cầm lấy đi.
Giang Trần cũng không keo kiệt, nói không chừng để cho cự hán này nhìn xem, có thể tìm kiếm được sự ảo diệu của Chân Linh chuyên thì sao?
Đại thạch dùng hai tay nhận lấy Chân Linh chuyên, hai mắt tràn ngập vẻ thành kính. Có thể nhìn ra được Đại thạch này đối với ân nhân cứu mạng là Đam Thánh Nhân năm đó vô cùng sùng bái, cũng vô cùng tôn trọng.
Hiện tại, cho dù là một kiện bảo vật mà Đam Thánh Nhân từng dùng qua, hắn cũng quỳ bái, vô cùng tôn trọng. Giống như là thực sự nhìn thấy bản thân Đam Thánh Nhân này vậy.
Đại thạch run rẩy môi, vô cùng kích động nói:
- Là chiếc Chân Linh Chuyên này. Thực sự là nó a. Không thể tưởng tượng được, từ Thái cổ tới nay, đã nhiều năm như vậy rồi mà bảo vật này vẫn còn. Ân công, Chân Linh chuyên này là bảo vật thiếp thân mà năm đó Đam Thánh Nhân khi từng ngao du, hành tẩu Thái cổ thường dùng.
- Ồ? Chân Linh Chuyen này có bao nhiêu diệu dụng ngươi có biết không?
Giang Trần thấy Đại Thạch biết chuyện của Chân Linh chuyên, biểu lộ lại kích động như vậy, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
- Ta biết rõ một chút, lúc ấy nghe Đam Thánh Nhân từng nói qua. Đam Thánh Nhân năm đó trong nhân tộc trên Thần Uyên đại lục coi như là một tồn tại phi thường, địa vị rất cao. Chân Linh chuyên này chính là bảo vật quan trọng nhất để hắn hành tẩu thiên hạ. Bảo vật này có rất nhiều tác dụng. Có thể chế tác phù lật, lại có thể khắc trận pháp. Còn có thể trở thành thần binh lợi khí để sử dụng. Còn có rất nhiều công năng khác. Đam Thánh Nhân cũng không có nói rõ. Chỉ là tổng thể mà nói, bảo vật này tuyệt đối không tầm thường.
Cái bút lông quá không thu hút sự chú ý của những người khác, Giang Trần sở dĩ chú ý tới nó, coi nó không giống như những chiếc bút khác để đối đã cũng chính là bởi vì cảm nhận được cái bút lông này có một ưu điểm mà những chiếc bút lông bình thường căn bản không nhìn ra ưu điểm.
Đại thạch cung kính nâng Chân Linh chuyên, đem bảo bối này trả cho Giang Trần.
- Thiếu chủ, ngươi nhận được Chân Linh chuyên của Đam Thánh Nhân, như vậy cũng không khác gì bản thân Đam Thánh Nhân. Xem ra tất cả đều là ý trời. Tám huynh đệ chúng ta sau này nhất định sẽ khăng khăng nhất mực đi theo người. Đam Thánh Nhân năm đó từng nói qua với tám huynh đệ chúng ta. Ngày sau, người có thể phục sinh chúng ta, chúng ta nên tôn người đó làm chủ. Lão nhân gia còn từng nói qua, nếu như ngày sau có thể kế thừa Chân Linh chuyên của người, nhất định có thể trở thành chủ nhân tương lai của Thánh Nhất tông. Ân công, bây giờ người có hai tầng thân phận này, tám huynh đệ chúng ta về sau toàn bộ đều nghe lời ân công.
Giang Trần không nghĩ rằng bởi vì Chân Linh chuyên này mà tám huynh đệ lại càng thêm quy tâm với hắn.
- Nhưng mà ân công, Chân Linh chuyên này tám huynh đệ chúng ta năm đó đã từng hiếu kỳ hỏi qua Đam Thánh nhân. Lão nhân gia nói cho chúng ta biết, coi như là bằng vào thực lực của tám huynh đệ chúng ta, chỉ sợ cũng không có cách nào chiến đấu được với người. Bởi vì Chân Linh chuyên này không phải người có duyên, thực lực không đạt tới cấp độ n ào đó, căn bản không phát huy ra được bao nhiêu uy lực của Chân Linh chuyên này.
Đại Thạch vô cùng phúc hậu, tuy rằng hắn đã đầu nhập vào dưới trướng của Giang Trần, nhưng mà tuyệt đối sẽ không bởi vì sợ đắc tội với Giang Trần, mà giữ những lời này trong lòng không nói ra.
Trong lòng Giang Trần khẽ động, nghe tin tức này từ trong miệng Đại Thạch, Chân Linh Chuyên này hắn ở trong giai đoạn Hoàng cảnh này, nhất định không có cách nào dùng nó để chiến đấu.
Cho dù dùng nó để chiến đấu, vậy cũng không có cách nào kích phát tiềm lực và uy lực của nó. Nhiều lắm chỉ có tác dụng như đao mổ trâu dùng để cắt tiết gà, không có lợi.
Sau hi biết được trong lúc vô tình mình nhặt được bảo vật, lại là bảo vật truyền thừa của Thánh Nhất tông thượng cổ, chuyện này khiến cho Giang Trần hưng phấn, lại có chút kích động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...